Editor: May
Lâm Ngữ Thiến dần dần tuyệt vọng, cô ta sững sờ dừng lại động tác điên cuồng, trong tuyết trắng phản chiếu chói mắt, cô ta chợt phát hiện, cô ta không nhận ra người đàn ông trước mặt này nữa.
“Ngữ Thiến, tôi không thể quên Tương Tư được, kiếp này đều không thể quên được, vì thế --” Quý Quảng Nguyên trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng chậm chạp kiên định mở miệng: “Chúng ta vẫn là chia tay đi, lần này, tôi sẽ không thay đổi và thỏa hiệp nữa, nơi bác trai và bác gái, tôi sẽ đích thân đi giải thích.”
Hắn nói xong, lướt qua cô ta chạy đến phòng tự học, lúc gần đi tới cửa sau phòng tự học, nghênh đón chính là Tương Tư ôm vài cuốn sách đang đi ra ngoài, bước chân hắn hơi dừng lại, phía sau lại bỗng nhiên có một thân ảnh tiến lên rất nhanh, Quý Quảng Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Lâm Ngữ Thiến đã hung hăng dùng một tay đẩy Tương Tư té xuống đất. Cô ta hung dữ nhìn cô, ngực thở dốc phập phồng lên xuống dồn dập, hồi lâu sau, cô ta bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt mang theo quyết tuyệt nhìn về phía Quý Quảng Nguyên: “Quý Quảng Nguyên, anh sẽ hối hận vì hôm nay đối với tôi như vậy!”
Quý Quảng Nguyên bị ánh mắt thâm độc sắc bén lúc này của Lâm Ngữ Thiến làm đau nhói, khóe môi hắn co giật mấy cái, ngơ ngẩn tiến về phía trước một bước, lông mi dài che tròng mắt u buồn lại, nhìn Lâm Ngữ Thiến, lúng túng lên tiếng: “Ngữ Thiến...”
Lâm Ngữ Thiến đánh một cái tát lên trên mặt hắn, cánh tay cô ta tê dại, vẫn ngạo nghễ cười lạnh như cũ: “Quý Quảng Nguyên, thu hồi ánh mắt đồng tình làm cho người ta ghê tởm này của anh đi, tôi cho anh biết, tôi cực kỳ chán ghét anh dao động sang trái rồi dao động sang phải! Tôi cực kỳ chán ghét!”
Cô ta xoay người đi đến một cửa khác của hành lang, không biết là quá kích động, hay là bước chân quá nhanh, giày cao gót hơi trợt ở trên mặt đất hơi ẩm ướt, mắt cá chân của cô ta khẽ nghiêng một chút, gót giầy gãy đoạn, cả người lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.
Nhưng cô ta đứng lên rất nhanh, giống như hoàn toàn không có chú ý tới chiếc giày bị hỏng kia, sống lưng của cô ta thẳng tắp, mặc dù khập khiễng, vẫn đi khí thế phi phàm như cũ. Quý Quảng Nguyên giật mình đứng ở nơi đó, thẳng đến khi Lâm Ngữ Thiến đi ra hành lang thật dài, hắn mới tỉnh hồn lại.
Tương Tư bò dậy từ trên mặt đất, trong lòng ôm vài cuốn sách rơi ở trên mặt đất ướt sũng, đã dính phải vết bẩn, cô nhíu chặt mày, lấy từ trong túi xách ra một bao khăn giẩy, tỉ mỉ lau sạch sẽ giấy bao sách vở, sau đó ném khăn giấy bẩn vào trong thùng rác. Cô ôm sách cúi đầu đi tới bên cạnh Quý Quảng Nguyên, chậm rãi nói một câu: “Quảng Nguyên, Lâm Ngữ Thiến - cô ta thật sự yêu anh, cô ta cũng là cô gái tốt, anh đi tìm cô ta đi, nói chuyện thật tốt với cô ta một chút, cô ta sẽ tha thứ cho anh.”
Quý Quảng Nguyên đưa tay lên, giữ cánh tay cô lại, ôm chặt lấy cô từ sau lưng, hắn cúi đầu dán mặt ở trên tóc cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Tương Tư... Thế nhưng người anh yêu là em, vẫn... luôn là em.”
Tương Tư cúi đầu, nhìn thấy một đôi tay đang ôm ngang hông của mình, thon dài và trắng nõn, giống như dùng ngọc thạch tốt nhất tinh tế mài dũa ra. Hắn ôm mình, vẫn như trước kia, ôn nhu mà lại mang theo một chút bá đạo, chỉ là lòng của cô đã sớm là mặt hồ kết băng, không còn có một chút xíu rung động.
“Quảng Nguyên, buông tay ra.” Giọng nói Tương Tư rất trầm thấp, nhưng đặc biệt kiên định.
Nếu như vào lúc cô bất lực nhất, nếu như vào lúc cô cần chỗ dựa nhất, hắn đứng ở bên người cô, không cần làm gì, chỉ đứng ở bên cạnh cô, như vậy, mặc kệ phía trước là cái gì, cô cũng sẽ làm việc nghĩa không chùn bước tiếp tục đi xuống với hắn. Thế nhưng tình cảm mười mấy năm của cô với hắn, lại bị hắn dùng mấy ngày ngắn ngủi như vậy, đưa tay chặt đứt, ngay cả lúc cô khóc chữa lành vết thương chảy máu, cũng đều không thấy hắn.
“Tương Tư...” Mắt Quý Quảng Nguyên phiếm hồng, ẩn ẩn có ánh nước lóe ra ở khóe mắt, hắn nhẹ nhàng buông lỏng cô ra, dáng người thon gầy như tùng không hề cao ngất, hắn đứng ở trước mặt cô, cúi đầu như là một đứa bé phạm sai lầm cầu xin cô tha thứ.
Tương Tư nhìn hắn, đáy lòng lại như bị bão tuyết che phủ, một mảnh hờ hững trong vắt.
“Hai chúng ta, sớm đã không thể nào. Quảng Nguyên, tôi và anh nhận thức nhiều năm như vậy, anh phải biết ở trong lòng của tôi, coi trọng nhất là cái gì, để ý nhất là cái gì. Tuổi của tôi nhỏ hơn anh, nhưng tôi cũng có chủ kiến của mình, tôi không có cách nào ở cùng một chỗ với người đàn ông vào lúc tôi bất lực nhất lại phản bội tình cảm của tôi, anh hiểu chưa?”
Cô yên tĩnh nhìn hắn, từ đầu chí cuối đều không có lớn tiếng quở trách một câu, nhưng bình thản chất vấn này lại khiến viền mắt Quý Quảng Nguyên chua xót, nước mắt cũng rơi xuống, chân tay hắn luống cuống, tuyệt vọng nhìn cô: “Thế nhưng Tương Tư... anh biết anh sai rồi... anh đã hối hận...”
“Quảng Nguyên, người có thể phạm sai lầm, thế nhưng sai lầm này, phải phân có thể phạm và không thể phạm. Đó là cha mẹ ruột của tôi, là cha mẹ mà tôi coi như sinh mạng, thi thể bọn họ không thể bố trí ổn thỏa, thời gian gió thổi mưa xối chịu đủ dằn vặt, anh đang ở đâu? Anh đang ân ân ái ái với Lâm Ngữ Thiến, anh đang cử hành tiệc đính hôn long trọng với cô ta, mà bây giờ, anh nói cho tôi biết, anh sai rồi, anh hối hận, như vậy, tôi có thể xem như tất cả mọi chuyện trước đây đều không phát sinh, lại một lần nữa tiến vào ngực của anh ư? Quý Quảng Nguyên, ở trong lòng của anh, Văn Tương Tư tôi chính là thấp hèn như vậy sao?”