Editor: May
Tương Tư nói đến đây, trong viền mắt lại bỗng tuôn nước mắt lên, tình cảm mười tám năm của cô và Quý Quảng Nguyên, đúng là vẫn kết thúc rồi.
Ở trong sân lớn đó, hắn cõng cô, la hét cưới vợ cưới vợ. Ở trong trường học, hắn đánh nhau vì cô, trán đều rách, sau đó còn cười an ủi cô. Vào lần đầu tiên kinh nguyệt cô tới, lúc xấu hổ khóc lên, là hắn dùng áo khoác bao chặt cô lại, đưa cô về nhà. Từ nhỏ thì bọn họ đã ở chung một chỗ, lúc chơi gia đình, hắn vĩnh viễn là cha, cô vĩnh viễn là mẹ, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, trừ đi ngủ, bọn họ như hình với bóng, ai cũng biết tương lai bọn họ muốn kết hôn, ai cũng cười nói, dù trời sập đất vùi, Quý Quảng Nguyên cũng muốn cưới Văn Tương Tư, nhưng sẽ có ai biết, tình cảm sâu đậm hơn nữa, cũng chống không lại chuyện đời thay đổi.
Vương tử bảo vệ cô từ nhỏ kia, vào lúc cô bất lực nhất, đã thả tay cô ra, dắt tay người khác, còn dẫm một cước thật mạnh lên trong lòng tràn đầy vết thương của cô.
Mà chuyện cho tới bây giờ, sao cô có thể không hận? Thế giới đối với cô quá không công bằng, cô cũng không cần phải giả bộ từ bi rộng lượng tha thứ cho ai. Cô chưa từng làm sai chuyện gì, ông trời lại đối với cô như vậy, cô phải đi đâu tìm một công đạo đây?
"Tương Tư..." Quý Quảng Nguyên như bị sét đánh, toàn thân đều run lên. Hắn nhìn cô xoay người muốn đi, hoảng hốt lựa chọn lần nữa ôm chặt lấy cô. Tóc ngắn của cô lướt qua mặt của hắn, một chút da thịt mang theo mùi sữa quen thuộc dán lên mặt của hắn. Nước mắt của hắn trực tiếp rơi xuống, nghẹn ngào cầu xin: "Tương Tư... Anh sai rồi, cầu xin em đừng rời khỏi anh, cầu xin em đừng đi... sau này anh sẽ không bỏ lại em nữa, Tương Tư anh yêu em..."
Tương Tư đẩy từng ngón tay của hắn ra, cô hơi nghiêng mặt đi, đôi môi dán bên tai của hắn, cô nhẹ nhàng cười khẽ, dùng giọng nói chỉ có hắn có thể nghe được, nói từng câu từng chữ: "Quý Quảng Nguyên, tôi đã lên giường với người khác, lên giường, anh hiểu hay không? Thân thể anh không cần, tôi cho người khác..."
"Tương Tư!" Quý Quảng Nguyên kinh hãi lên tiếng, hắn không dám tin nhìn cô, môi đều đang run run, lắc đầu lung tung: "Anh không tin, anh không tin, Tương Tư em yêu anh như thế, từ nhỏ chúng ta liền cùng một chỗ, em nói chúng ta hợp lại, chúng ta liền ở cùng một chỗ, em sẽ không cùng người khác... em đang gạt anh, em giận anh, em hận anh ở cùng một chỗ với Lâm Ngữ Thiến, vì thế em cố ý nói như vậy đúng không?"
Tương Tư bỗng nhiên giơ cánh tay lên, Quý Quảng Nguyên bị cô đẩy mạnh sang một bên. Cô cười lạnh, cười đến nước mắt rơi ào ào: "Tự tin này của anh đến từ đâu? Cút -- tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, Quý Quảng Nguyên, anh hoàn toàn làm cho tôi buồn nôn!"
Cô nói xong, không hề nhìn hắn, quay đầu liền đi, cửa xe lại bỗng nhiên mở ra, Hà Dĩ Kiệt vươn người ra, mặc một áo sơ mi trắng và quần tây bình thường, những vẫn khí vũ hiên ngang như cũ, khí tràng cường đại. Thân thể thon dài tuấn dật hơi tựa ở trên thân xe, đôi mắt lạnh dọa người, mà bên miệng lại nổi lên ý cười, giọng nói kia giống như ma âm phù thủy dưới biển sâu, tràn ngập một luồng khí đầu độc nói không nên lời, trầm trầm vang lên: "Ô, đây là đang diễn vở kịch gì vậy? Sau khi kể rõ nỗi lòng, có phải muốn định chung thân không?"
Anh ôm cánh tay nói, trong mắt hiện lên một chút trào phúng, bàn tay Tương Tư phủ lên ngực, hít sâu, cúi đầu xuống: "Xin lỗi, sau này sẽ không còn."
Trên hiệp ước của bọn họ viết rất rõ ràng, cô là tình nhân của anh, bồi thường da thịt tương đương với phần "Ân tình" này, mà từ nay về sau, cô không thể có chút liên quan với bất kỳ người đàn ông nào.
"Sau này?" Anh cười lạnh một tiếng, giơ tay nâng cằm của cô lên. Vừa nâng mặt của cô lên, mắt sưng đỏ, trong tròng mắt sáng bóng lại chết lặng không có ánh sáng, Hà Dĩ Kiệt lại không tức giận, chỉ là cúi đầu nhẹ nhàng nói một câu ở bên tai cô: "Trở lại xem tôi thu thập em thế nào, vật nhỏ!"
"Lên xe đi." Anh buông tay ra, thờ ơ nói một câu, ánh mắt như có như không liếc qua Quý Quảng Nguyên, thấy hắn thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, đưa tay vỗ nhẹ ở trên vai hắn: "Cô gái tốt còn nhiều mà, cần gì phải chấp nhất với một người? Tương Tư là người phụ nữ của tôi, sau này ôm ôm ấp ấp gì đó, vẫn là miễn đi, đừng tự gây phiền toái cho mình!"
Anh nói xong cũng không nhìn phản ứng của hắn, xoay người rời đi, lại có tiếng nói lành lạnh, xuyên qua từ trong nắng gắt tháng chín, bay xuống đỉnh đầu ẩm ướt xanh ngắt nồng đậm, giống như là kiếm khắc từ băng, thoáng cái đâm vào trong trái tim của Quý Quảng Nguyên.
"Không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu mến, chỉ là một người nhu nhược!"
Quý Quảng Nguyên ngơ ngẩn nhìn người đàn ông kia kéo thắt lưng Tương Tư đi lên xe, cửa xe đóng lại ở trước mắt hắn, bắt đầu thay đổi phương hướng muốn rời đi. Hắn bỗng nhiên chạy mấy bước về phía trước, xe cũng đã bắt đầu gia tăng tốc độ, hắn lảo đảo dừng lại, lại bỗng nhiên có một đôi tay hơi nóng nắm chặt hắn: "Quảng Nguyên, anh muốn làm gì."
Giọng nói này bình tĩnh bức người, lại mang theo nhiệt độ mềm mại. Trong nháy mắt, Quý Quảng Nguyên giống như bị kéo về hiện thực, hắn xoay đầu lại, nhìn thấy Lâm Ngữ Thiến đứng ở nơi đó, im lặng, ưu nhã xinh đẹp.
Trong nháy mắt, trong lòng chua xót khổ sở không chịu nổi, cũng nói không ra lời nữa. Hắn đã phụ Tương Tư, chẳng lẽ còn cô phụ một cô gái vô tội nữa ư?