Editor: May
Mạnh Thiệu Đình ở sát vách nhìn con gái ngủ, bắt đầu từ khi ra đời, con nhóc này liền ngủ không ngừng, giữa lúc đó đã tỉnh một lần, một đôi mắt to tò mò nhìn chằm chằm anh một hồi, còn chưa được mấy phút lại ngủ thiếp đi. Mạnh Thiệu Đình nhìn không dời mắt, cuối cùng ngồi ở bên giường nhỏ của bé nhìn bé ngủ, liền nhìn nửa tiếng đồng hồ.
Đợi nghe được tiếng khóc của Tĩnh Tri, lúc anh luống cuống tay chân đi qua phòng bệnh cô đang nghỉ ngơi, cô đã khóc đến mặt đầy nước mắt, cả khuôn mặt đều đỏ rực lên. Anh hoảng sợ, vội vàng đi qua cúi người xuống nhẹ nhàng bế cô lên: “Tĩnh Tri, làm sao vậy? Có phải vết thương đau hay không? Anh đi kêu bác sĩ qua đây được không...”
Tĩnh Tri lại nhịn không được đưa tay lên đẩy anh, trong miệng không che giấu được oán giận: “Mạnh Thiệu Đình, hôm nay anh nói rõ cho em, rốt cuộc anh muốn làm sao bây giờ? Rốt cuộc anh chuẩn bị sắp xếp cho em và Khả Khả như thế nào?”
Mạnh Thiệu Đình bị lời nói của cô làm sửng sốt, một lúc lâu sau mới không rõ chân tướng hỏi: “Lời này của em có ý gì? Anh đương nhiên là muốn hai người ở bên cạnh để chăm sóc thật tốt...”
“Anh còn trở về Úc không?” Tĩnh Tri nhịn không được nữa, cuối cùng hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất!
Mạnh Thiệu Đình gật gật đầu: “Đương nhiên phải trở về, bên kia anh còn có chuyện quan trọng phải xử lý.”
Bác cả đã truyền tin muốn về nước với anh, ông chuẩn bị trấn giữ để giải quyết cục diện rối rắm của Mạnh thị, thuận tiện cũng áp chế kiêu ngạo của Mạnh Thiệu Tiệm. Anh đương nhiên phải qua đó một chuyến, xử lý chuyện Phi Đồng và công việc ở bên Úc.
“Chuyện quan trọng gì?” Tĩnh Tri nhìn về phía anh, chỉ cảm thấy tim đều muốn ngừng đập. Cô không dám nghĩ đến, nếu anh thật sự nói ra anh muốn kết hôn, cô có thể tan vỡ tại chỗ hay không!
Mạnh Thiệu Đình thấy hai tròng mắt sáng rực của cô, hai tay cũng níu chặt lấy ga giường ở dưới thân, đột nhiên trong đầu chợt lóe ánh chớp. Anh còn chưa có giải thích với cô chuyện của Lâm Nhan Tịch, không phải cô đang hiểu lầm anh muốn về Úc gặp Lâm Nhan Tịch chứ?
Lời giải thích lập tức liền thốt ra, nhưng Mạnh Thiệu Đình lại có một chút không cam lòng. Miệng người phụ nữ này có bao nhiêu cứng, anh đều rõ ràng hơn ai khác. Một cơ hội tốt như thế, không để cô nói rõ ràng ra ý nghĩ trong lòng của cô là không thể!
Nhưng lại nghĩ đến lúc này thân thể cô đang suy yếu, anh lại bắt đầu sinh ra một chút không đành lòng, giọng điệu nói chuyện không khỏi ôn nhu mấy phần: “Là một chút công chuyện quan trọng...”
“Công chuyện quan trọng gì đến mức anh không để ý con gái vừa mới ra đời, liền muốn rời khỏi như thế?”
Tĩnh Tri thở gấp, chỉ hận không thể mở lồng ngực của anh, xem tim của anh, có phải bên trong một chia thành hai, một bên chứa cô và con gái, một bên chứa Lâm Nhan Tịch không!
Cô hùng hổ dọa người, nhưng anh lại có vui mừng nói không nên lời, đáy mắt hẹp dài lặng yên tràn ra một chút ánh sáng, mà môi mỏng đã nâng lên độ cong, giọng nói của anh trầm thấp, có hơi thở ái muội chảy xuôi ở giữa hai người. Anh cúi người xuống ôm chặt lấy cô, giọng điệu có trêu chọc lỗ mãng: “Thế nào? Hiện tại hưng sư vấn tội rồi hả? Không phải là em không quản anh đi nơi nào, làm cái gì ư? Sao lần này lại để ý anh có trở về Úc hay không? Hửm?”
Tĩnh Tri không thích anh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô nhất, khuỷu tay dùng lực đánh anh: “Anh không muốn nói, em cũng không ép anh.”
Tĩnh Tri nói đến đây, hít một hơi thật dài, “Hôm nay chúng ta nói rõ ràng đi, nếu như trong lòng anh còn có em, nếu anh thật sự để ý con gái, liền ở tại chỗ này, không nên trở về Úc nữa. Nếu anh thật sự không bỏ Lâm Nhan Tịch xuống được, vẫn muốn cưới cô ta, vậy anh trở về đi. Em sẽ nuôi dưỡng con gái, sẽ không để cho anh tốn nhiều tâm tư, cũng sẽ không để cho anh có nỗi lo về sau, em và con gái sẽ không quấy rầy cuộc sống mới của các người!”
Cô vốn rất quật cường, vốn dùng yếu đuối kiên cường bao bọc bất lực và sợ hãi lại, cô vẫn không có học được, xem anh thành chỗ dựa của mình, dỡ xuống tất cả tâm phòng bị ở trước mặt anh, toàn tâm tin anh, ỷ lại vào anh.
Nhưng cũng may, cuối cùng cô nguyện ý nói ra suy nghĩ trong lòng mình, vậy cũng là tiến bộ rất lớn từ trước đến nay của cô.
Mạnh Thiệu Đình thở dài một hơi, cánh tay vây quanh cô cũng nhẹ nhàng buộc chặt: “Chờ em ở cữ xong, anh sẽ trở về Úc.”