Editor: May
Nhẹ nhàng cắn môi, cô cúi đầu, thật không dám nghênh đón ánh mắt của anh, rõ ràng là anh không cần cô, rõ ràng là anh luôn luôn lạnh lùng đối mặt với cô, nhưng vì sao lúc này anh nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh và thâm thúy kia lại giống như chợt lóe lên bi thương?
Tâm Tĩnh Tri loạn như ma, mỗi một lần anh đến thành phố Lạc, đều là vội vã tới vội vàng đi, chưa bao giờ từng ở trong này ăn bữa cơm hoặc là dừng chân một đêm. Hơn nữa, anh nói chuyện với Bình Bình, so với nói chuyện với cô, quả thực nhiều hơn vô số lần.
Lúc anh nói với Bình Bình, vẫn là giọng nói dịu dàng ấm áp, thậm chí có lúc còn có khuôn mặt tươi cười. Nhưng một khi nhìn thấy cô xuất hiện, cả người anh sẽ bỗng nhiên lạnh lùng xuống, giống như là muốn đông lạnh cả căn phòng. Mỗi khi đó, cô đều là bộ dáng phục tùng rũ mắt không dám xuất hiện nhiều ở trước mặt anh. Nhưng cô lại phát hiện, chỉ cần cô xuất hiện, trên cơ bản anh cũng sẽ không nói nhiều, cũng sẽ không nói chuyện nhiều với người khác. Thỉnh thoảng lúc cô len lén nhìn anh, sẽ đột nhiên đón nhận mi tâm nhíu chặt và ánh mắt nồng đậm của anh.
Mỗi một lần chạm phải ánh mắt của anh, trái tim của cô liền không nhịn được kinh hoàng một trận. Có lúc cô cũng sẽ giả bộ hồ đồ, dùng lời nói ấm áp nhỏ nhẹ nói chuyện với anh, làm bộ không cảm thấy được băng lãnh của anh. Nhưng anh thường sẽ không để ý tới cô, luôn luôn cô nói mười câu, anh nhiều lắm hừ nhẹ đáp lại một tiếng. Năm lần bảy lượt như vậy, cô liền không dám chủ động tìm anh nói chuyện nữa, mà anh cũng càng ngày càng băng lãnh, thời gian ở lại thành phố Lạc cũng càng ngày càng ngắn. Cô không biết vì sao, nhưng cũng không dám hỏi hắn, thẳng cho tới hôm nay, giữa hai người bọn họ hoàn toàn biến thành trao đổi vụn vặt.
Bình Bình tiến vào từ bên ngoài, liếc nhìn hai người này, ngực không khỏi hơi căng thẳng.
Trong phòng khách còn chưa mở đèn, từ trong phòng bếp lộ ra ánh sáng màu quất mờ mờ, Mạnh Thiệu Đình ngồi đó, liền nhìn rõ thấy thân thể anh buộc chặt, mà ánh mắt lại đặc biệt lạnh, khóe môi cũng kéo căng thành một đường thẳng, nếp nhăn chỗ cằm kiên nghị dọa người. Anh đang nhìn cô, thậm chí tới cuối cùng hơi nổi lên một chút nếp nhăn trên mặt khi cười, nhưng nụ cười này lại làm cho Bình Bình cảm giác hít thở không thông.
Chị Tĩnh Tri ngốc nghếch này, lại nói gì đó làm cho nhị thiếu không vui rồi ư? Người sáng suốt đều nhìn ra được, lần này nhị thiếu đặc biệt lưu lại ăn cơm tối, ăn xong cơm tối còn chưa có ý tứ muốn đi, rõ ràng là chuẩn bị ở lại. Cơ hội tốt như vậy! Cô cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn lần nữa bỏ mất cơ hội tốt!
Xoay chuyển ánh mắt, hoảng hốt nhìn thấy trên ống tay áo sơ mi màu xám tro của Mạnh Thiệu Đình có một vết bẩn không thu hút lắm, có lẽ là lúc vừa rồi ăn cơm không cẩn thận quẹt lên đi. Tâm tư Bình Bình lanh lợi, lập tức liền cười mỉm đi tới, phá vỡ yên lặng và giằng co khó chịu của hai người.
“Ái chà nhị thiếu, trên ống tay áo của ngài dính cái gì vậy? Nếu không đi tắm một chút, thay quần áo được không?” Bình Bình kéo tay áo sơ mi của anh, Tĩnh Tri hơi ghé mắt, quả nhiên nhìn thấy một vết mỡ nhỏ cỡ móng tay cái. Tim cô đập thình thịch, cắn chặt môi, một lúc sau mới thốt được một câu: “Đúng, đúng vậy, anh đi tắm một chút đi. Trong nhà cũng có quần áo để thay, trước đó Thiệu Hiên từng ở chỗ này, anh có thể mặc trước...”
“Chị Tĩnh Tri!” Bình Bình cũng nhịn không được nữa, cô quả thực muốn đụng tường, người phụ nữ này có thể đừng tự vạch áo cho người xem lưng như vậy được không?
Mạnh Thiệu Đình cũng từ chối cho ý kiến, cười khẽ một tiếng, thậm chí cằm cũng hơi giương lên một chút, mang theo biếng nhác mê người nói không nên lời. Bình Bình còn tưởng rằng anh muốn phát giận, nào ngờ anh lại không nhanh không chậm đứng lên, chậm rãi nói hai chữ: “Cũng được.”
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trái tim lập tức tràn đầy ngọt ngào, cô lấy hết dũng khí nhìn về phía anh. Ở trong phòng không sáng rõ, dung nhan tuấn dật của anh hơi mang theo một chút hơi thở thần bí, ánh mắt nhìn không thấy rõ lắm, giống như có ấm áp chậm rãi chảy xuôi ra một chút. Dũng khí của cô lập tức tăng lên, trên mặt cũng nhịn không được tràn ra nụ cười ngọt ngào, tiến nhanh tới một bước cúi đầu mở miệng: “Vậy, em bảo Bình Bình mở nước cho anh nha?”
Mạnh Thiệu Đình vẫn không nói gì như trước, chỉ là nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi đứng lên, đi lên lầu.
Bình Bình lập tức vui mừng, thiếu chút nữa bật cười, quay đầu len lén làm mặt quỷ với Tĩnh Tri, lại chạy ra bên ngoài: “Ôi chao chị Tĩnh Tri, em nhớ tới An Thành vừa gọi em, chị cứ giúp nhị thiếu mở nước trước đi.”
Mặt Tĩnh Tri lập tức đỏ lên, cô đứng ở nơi đó nhăn nhó một hồi, thấy Mạnh Thiệu Đình đứng lại ở dưới cầu thang, thân thể hơi dừng lại, giống như đang đợi cô.
Cô như mê muội đi qua, hơi cúi đầu ở phía sau anh: “Lên đi.”
Anh không quay đầu lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Khóe môi Tĩnh Tri vểnh lên, vịn lan can chậm rãi đi về phía trước.
Cô đi có chút tốn sức, bước chân cũng rất chậm, nhưng anh giống như cố ý đợi cô, vẫn luôn duy trì ở phía trước cách cô một bước. Cảm giác ấm áp giống như liền bắt đầu tràn ngập ở trong phòng, khiến cô có loại cảm giác giống như cách một đời.
Vào phòng, cô liền vội vàng đi phòng tắm, Mạnh Thiệu Đình gọi cô lại, Tĩnh Tri bất giác thấp thỏm lo âu ngẩng đầu nhìn anh, có chút không biết phải làm sao.
Anh không thích nhìn vẻ mặt như thế của cô, giống như đặc biệt sợ hãi dáng vẻ của anh.
Giống như cảm giác được sự bất an và sợ hãi của cô, ngữ khí của anh liền không khỏi ôn nhu đến chính anh cũng không cảm giác được: “Tôi có thể tự làm, em tìm quần áo giúp anh đi.”
Tĩnh Tri liền vội vàng gật đầu, lại vội vã đi ra ngoài phòng ngủ. Bởi vì thân thể sưng vù, cô vẫn luôn đi dép, đi gấp, lập tức liền vướng chân lên lông nhung thật dài trên thảm, thân thể vụng về liền lảo đảo một chút. Cô khiếp sợ luống cuống tay chân, anh lại lập tức vươn tay vững vàng đỡ lấy cô, đợi cô đứng vững, anh mới nói một câu thật nhỏ: “Không nên liều lĩnh như thế, té không phải là chuyện đùa đâu.”