Editor: May
Lúc đó vừa đúng mười giờ tối.
Mạnh Thiệu Đình lái xe với tốc độ nhanh nhất.
Vì thế, lúc trên cầu rộng lớn và vắng vẻ bỗng nhiên lao tới một chiếc xe, anh liền đánh tay lái, sau đó lúc đột nhiên giẫm lên phanh không có tác dụng, giây phút đó anh liền muốn tắt máy, nhưng thế giới này giống như bỗng nhiên dừng lại, xe như là ngựa hoang rống giận rít gào, chẳng những không có dừng lại, ngược lại tốc độ càng tăng đến lớn nhất, giống như nổi điên xông về lan can cây cầu...
Chỉ có hai ba giây đồng hồ rất ngắn.
Thế giới của anh, lúc đó như là khúc tiêu giữa bài hát, như là ánh sáng rực rỡ chói mắt trên ngói lưu ly trong cung điện, nở rộ ra đủ loại màu sắc rực rỡ ở trước mắt. Túi hơi an toàn không có văng ra, vô số mảnh kính bể vỡ vụn lao vào trong con ngươi của anh...
Chỉ có hai ba giây rất ngắn.
Anh cảm giác được chính mình chìm vào trong nước lạnh như băng vô biên vô hạn. Anh cảm giác được linh hồn của anh bay ra bên ngoài cơ thể, ở giữa không trung, thương xót nhìn chính anh.
Anh muốn bắt lấy thứ gì đó, lại phát hiện trong lòng bàn tay là một mảnh trống không, mà cuối cùng cuối cùng....
Là một mảnh ánh trăng tịch liêu.
Tĩnh Tri...
Anh không kịp nghĩ, không kịp hô một tiếng tên của cô, không kịp liếc nhìn cô một cái.
Cô đang dựa vào cửa đứng chờ anh, nhưng đáng tiếc, đường về nhà, anh không còn có biện pháp đi hết.
Nếu như anh không có cưới cô, nếu như anh không có ly hôn với cô, nếu như anh không có yêu cô, nếu như anh không có giống như không khống chế được đố kị chiếm đoạt cô, nếu như giữa bọn họ không có trải qua những chuyện như thế, như vậy...
Lúc này, có lẽ anh chỉ vật lộn trong ánh sáng sênh ca rực rỡ, cẩm y ngọc thực sa sút chán chường. Mà cô, có lẽ đang ở cùng Thiệu Hiên, hoặc là một người đàn ông ôn hòa bình thường, nuôi dưỡng con trai con gái, yên tĩnh qua ngày.
Nhưng hiện tại, bọn họ như là hai dây leo quấn quýt ở chung một chỗ trong vách núi giữa không trung, mà nay anh đột nhiên đứt đoạn, vậy cô phải làm sao bây giờ?
Cho dù chết, dù lúc này không có sinh mệnh, anh vẫn không cách nào buông cô ra, cô phải làm sao bây giờ? Một mình cô, đang mang thai đứa nhỏ, phải làm như thế nào đây?
Anh không muốn yêu cầu xa vời, anh chỉ muốn đi hết một đoạn đường này, chỉ muốn đi hết đoạn đường về nhà này. Nếu có khả năng, anh nguyện ý kéo thân thể rách nát, bò cũng muốn bò về nhà, anh chỉ muốn liếc nhìn cô một lần cuối cùng, chỉ muốn dặn cô, sống thật tốt. Tĩnh Tri, sống sót thật tốt...
Chỉ là nước lạnh lẽo quấn quanh anh. Anh vô lực chìm ngập về phía sâu nhất, mắt nhìn thấy, là bóng tối vô hạn, bóng tối tuyệt vọng.
Anh nghe được, bước chân tử vong đến rất gần.
Mặt của cô, giống như lơ lửng ở giữa không trung, nhẹ nhàng thoáng qua, dần dần đi xa...
Mà anh chìm xuống, hai chân cắm ở trong xe biến dạng, bị lôi kéo không ngừng, chìm xuống...
Tĩnh Tri, một đoạn đường này, anh đi không hết được.
Tĩnh Tri, anh không thể trở lại bên em.
Tĩnh Tri, anh lại nuốt lời.
Thế nhưng Tĩnh Tri, lần này em tin anh, anh sẽ chờ em, cả đời đều chờ em...
********