Editor: May
Ở trong mắt của cô, anh vĩnh viễn đều là một người đàn ông bạc tình, vĩnh viễn đều là một người đàn ông có thể tùy tiện yêu một người phụ nữ khác. Cô chưa bao giờ chịu tin tưởng tình cảm anh đối với cô, sớm đã nặng đến chính anh cũng không tin!
“Em yên tâm...” Khóe miệng anh hơi hạ xuống, không sao cả mở miệng: “Nếu như tôi nghĩ muốn kết hôn với người khác, nhất định sẽ nói cho em biết... Hơn nữa, con gái tôi cũng sẽ nuôi, em không cần lo lắng vấn đề phí nuôi nấng.”
Anh nói xong, không lưu luyến nữa, xoay người rời đi.
Tĩnh Tri chỉ cảm giác xương sống lưng của mình đều giống như bị rút đi, cô che ngực, lại đuổi về phía trước mấy bước, luôn giọng gọi tên của anh, nhưng anh lại mắt điếc tai ngơ, chỉ là càng chạy càng nhanh, thân thể cao to chợt lóe giữa những bụi hoa, liền biến mất không còn bóng dáng...
Tĩnh Tri đứng tại chỗ, nhìn phương hướng anh biến mất. Sắc trời lập tức tối đen, có âm thanh chim bay vỗ cánh vang lên trên đỉnh đầu của cô, chim mệt mỏi cũng nên về tổ, nhưng anh không có nhà, làm sao có thể nói được chữ nhà kia?
Cô không biết tại sao mình lại chọc giận anh, ngày đó quấn quít lấy anh, anh phiền chán không ngớt chạy trối chết, hôm nay thành toàn anh, anh lại phẫn nộ xoay người rời đi. Cô thật là có chút đoán không ra tâm tư của anh, mà cô, rốt cuộc nên làm như thế nào đây?
Lái xe rời khỏi thành phố Lạc, vượt qua cây cầu lớn Trường Giang vô cùng hùng vĩ ở phía tây thành phố Lạc, lúc Mạnh Thiệu Đình lái xe tới, mở hết cửa sổ xe ra, gió sông thổi vào, cuồng liệt và băng lãnh, nhưng làm sao cũng không thổi tan tầng lo lắng dày đặc bịt kín đáy lòng anh.
Thẻ chứng minh và hộ khẩu mỏng vùi ở trong túi bị anh móc ra, hung hăng ném ở chỗ ngồi phía sau!
Anh chính là một vở hài kịch, vở hài kịch buồn cười tới cực điểm!
Lúc anh đang bị Lâm Nhan Tịch quấn lấy đến thực sự không chịu nổi, liền nảy sinh ra suy nghĩ muốn trở về kết hôn với cô. Đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất của anh là vì con gái, anh thân là người cha, dĩ nhiên muốn con gái mình yêu thương có thân phận quang minh chính đại đi tới nhân gian!
Nhưng dù thế nào anh cũng thật không ngờ, Phó Tĩnh Tri lại bởi vì một cú điện thoại, liền đẩy anh tới bên cạnh người phụ nữ khác!
Cô hiểu lầm, sao lại không tự mình hỏi anh một chút, nghe lời giải thích của anh? Vì sao cô cứ như vậy khẳng định Mạnh Thiệu Đình anh chính là một người đàn ông hèn hạ hoa tâm lạm tình, còn chưa có đi ra khỏi từ trong hình bóng của cô, liền có thể công khai mang phụ nữ lên giường của mình?
Đúng, cho tới bây giờ anh đều là không chịu nổi như thế, cho tới bây giờ đều là dơ bẩn như vậy, vĩnh viễn cũng không sánh bằng em trai của anh!
Sự phẫn nộ của anh vẫn duy trì liên tục tới khi đến thành phố A, lúc xe nhanh chóng lái về Tĩnh Viên, lại bỗng nhiên tắt máy, Mạnh Thiệu Đình tức giận hung hăng đánh một quyền vào trên kính chắn gió, nhưng vẫn không thể không tự mình xác định địa điểm, gọi điện thoại cho cửa hàng 4S sữa chửa bảo dưỡng xe Bentley, muốn bọn họ lái xe tải qua đây kéo xe đi sửa chữa.
Vì đây là chiếc xe anh thích nhất, Mạnh Thiệu Đình cũng vội vàng đi theo. Chủ tiệm tự mình sai người thợ sữa chữa có nghiệp vụ tốt nhất qua đây, nhưng lại là một người trẻ tuổi xa lạ, Mạnh Thiệu Đình không khỏi hỏi: “Thầy Trần trước đây đâu?”
Anh rất thích người làm lâu năm đó, từ sau khi mua chiếc Bentley này, vẫn luôn là thầy Trần chăm sóc xe của anh. Hơn nữa, anh cũng không có thói quen muốn người xa lạ chạm đến xe của anh.
Chủ tiệm cuống quít đi tới giải thích nói: “Mạnh thiếu, thực sự xin lỗi, mấy ngày hôm trước lúc thầy Trần làm việc nện bị thương chân. Đây là Tiểu Lý, là người có nghiệp vụ giỏi nhất bây giờ ở tiệm chúng tôi, ngài cứ việc yên tâm.”
Mạnh Thiệu Đình liền xoay mặt nhìn chàng trai trẻ tuổi mặc đồ thợ sửa chữa kia, anh ta lớn lên trắng trẻo nõn nà, vẻ mặt phong độ của người trí thức. Anh ta vừa nhìn thấy anh nhìn, liền lộ ra một nụ cười có chút ngượng ngùng, làm cho người ta nhìn liền sinh ra cảm tình, đáy lòng đề phòng của anh liền tiêu tan một chút. Nhưng ngược lại nghĩ, cứ để xe ở chỗ sửa chữa này, sắp tới anh có thể tới nước Úc không trở về một thời gian, đến lúc đó để cho thầy Trần lại đến kiểm tra sửa chữa một lần cũng được.
Nghĩ như vậy, nét mặt liền buông lỏng.