Editor: May
Người đàn ông này, là người đàn ông mà cô có thể yên tâm giao phó thân thể sạch sẽ của mình. Người đàn ông này, là người đàn ông mà cô có thể yên tâm ngủ ở bên cạnh anh, cả đêm đều mơ thấy mộng đẹp. Người đàn ông này, cho tới nay đều là trời của cô, là toàn bộ chỗ dựa của cô, là người mà cô tin cậy vô điều kiện, nguyện ý giao phó cuộc đời. Cô từng cho rằng cô rất có phúc khí, rất hạnh phúc, nhưng lúc này, tất cả hạnh phúc lúc trước của cô đột nhiên giống như là bầu trời xinh đẹp thấy được ở trong kính vạn hoa, đều là giả!
Cô bỗng nhiên rất muốn nhìn một chút rốt cuộc tim của anh là màu gì, bỗng nhiên rất muốn nhìn một chút, người đàn ông ra vẻ đạo mạo này, rốt cuộc anh có tim hay không!
An Thành hút xong một điếu thuốc cuối cùng, vừa muốn mở cửa xe, lại đột nhiên cảm giác được phía sau có chút khác thường. Nhạy cảm nghề nghiệp dưỡng thành trong thời gian dài khiến anh lập tức nhanh chóng xoay người lại, nhưng càng nhanh hơn, lại là cái tát do cô gái nhỏ vung tay hung hăng đánh tới.
Khi anh thấy rõ là cô, liền không có né tránh, cứng rắn bị đánh một cái.
“Em cho anh một cơ hội, cho em một lời giải thích hợp lý. Bằng không, An Thành, hiện tại em liền gọi điện thoại cho nhị thiếu, nói cho ngài ấy biết tất cả những gì em nhìn thấy!” Bình Bình mở miệng nói thẳng, bàn tay vừa đánh của cô cực kỳ tê dại, thậm chí cả cánh tay đều đang đau nhức, nhưng cô vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhìn anh, như là một khối đá lạnh như băng.
Rốt cuộc cô vẫn quá yêu anh, ở giây phút cuối cùng, cô vẫn lựa chọn cho anh một cơ hội giải thích.
Nửa bên mặt của An Thành đều sưng lên, hai tròng mắt anh sáng rực, nhưng lại mơ hồ lộ ra một chút ửng hồng, khớp hàm đều cắn kéo căng. Rốt cuộc, bả vai anh xụ xuống từng chút, trên mặt anh tuấn và luôn luôn kiên nghị hiện lên mệt mỏi và yếu đuối nói không nên lời.
“Chính là như vậy... Từ khi ra đời, anh và em gái đều liền ở cô nhi viện. Về sau, lúc tụi anh vừa được năm sáu tuổi, em gái anh đi theo nhân viên cô nhi viện ra ngoài công viên chơi đùa, cùng đi còn có mấy cô gái nhỏ khác. Đó là lần đầu tiên em gái anh đi công viên, con bé hưng phấn cả một đêm đều không ngủ được, vẫn luôn nói với anh, nói không ngừng. Ngày hôm sau, nó thay cái váy yêu thích nhất, còn nói khi trở về sẽ mang kẹo đường ngon cho anh, thế nhưng mãi cho đến buổi tối... Bọn họ đều không trở về, giống như đột nhiên biến mất khỏi trái đất, không còn một chút tung tích. Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn đang tìm con bé. Từ khi anh theo nhị thiếu, nhị thiếu liền tìm giúp anh, thế nhưng thẳng đến khi anh ba mươi tuổi, vẫn không có một chút đầu mối, em gái của anh giống như là chưa hề tồn tại...”
An Thành đốt một điếu thuốc ở trong xe đóng kín, yếu ớt phun ra một vòng khói. Anh xoay mặt nhìn nhìn mắt Bình Bình đỏ đục ngầu, đưa tay ôm cô vào trong ngực: “Xin lỗi, anh vẫn luôn gạt em chuyện này, vì anh không muốn em cũng khổ sở theo anh, nhưng mà bây giờ tốt rồi, anh đã tìm được em gái...”
“Ở nơi nào? Vì sao không mang em ấy về nhà? Mấy năm nay em ấy nhất định chịu rất nhiều khổ sở?” Tim Bình Bình vừa chua xót lại đau lòng, liên tục truy vấn.
An Thành nhẹ nhàng lắc đầu: “Bây giờ con bé còn không có biện pháp trở về, Mạnh Thiệu Tiệm... Nó ở trong tay Mạnh Thiệu Tiệm.”
“Tại sao có thể như vậy?” Bình Bình kinh hãi: “Nhị thiếu tìm nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không tìm được, hóa ra em gái ở trong tay tên cẩu vật Mạnh Thiệu Tiệm kia?”
“Không phải, cũng chỉ là hai năm trước, anh ta ngẫu nhiên tìm được ở nước ngoài.”
An Thành nói đến đây, giọng nói liền run lên. Mạnh Thiệu Tiệm nói cho anh biết, ngày em gái anh mất tích liền bị bán ra nước ngoài, sau khi hơi lớn một chút liền bắt đầu làm đồng kỹ (trẻ em làm gái), hai mươi mấy năm này, không biết con bé sớm bị chà đạp thành dạng gì? Những cô bé bị bắt cóc với nó đều chết hoặc trốn không còn bóng dáng, chỉ có nó còn sống, một lòng chờ đoàn tụ với anh.
“Vậy tại sao còn để em gái của anh ở trong tay Mạnh Thiệu Tiệm? Chúng ta đi đón em ấy về nhà đi!”
An Thành cúi đầu, nhìn dung nhan cô gái trẻ tuổi mềm mại và xinh đẹp ở trong lòng. Anh nghĩ đến em gái chỉ được gặp mặt một lần, sinh mệnh vẫn còn trẻ tuổi, nhưng lại rất già nua và đáng sợ, đáy lòng anh đau như là bị thứ gì đó đang quấy trộn linh hồn, khiến anh khổ không thể tả. Anh không có cách nào vứt bỏ con bé, nó đợi anh nhiều năm như vậy, chờ người anh trai vô dụng như anh nhiều năm như vậy! Anh không có biện pháp vứt bỏ mặc kệ nó!
“Bình Bình, em gái ở trong tay anh ta, anh ta lấy cái này uy hiếp anh, bắt anh làm cho anh ta ba chuyện, làm xong, anh ta liền thả em gái anh trở về.”
Thân thể Bình Bình từ từ trở nên cứng ngắc, đáy mắt cô là một mảnh trống rỗng, lại có hai hàng nước mắt đột nhiên lăn xuống; “Anh đồng ý? Anh giúp anh ta hại nhị thiếu?”
“Không! Anh không có, anh theo nhị thiếu hai mươi mấy năm, anh thà rằng chính mình chết, anh cũng sẽ không hại ngài ấy!” An Thành lập tức cãi lại: “Bình Bình, em có tin anh hay không?”
Nước mắt Bình Bình tách tách rơi xuống: “Em không biết, An Thành... Tại sao lại như vậy? Vì sao phải phát sinh chuyện như vậy? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Em gái phải làm sao bây giờ? Nhị thiếu phải làm sao bây giờ? Chị Tĩnh Tri phải làm sao bây giờ?”
“Bình Bình! Em hãy nghe anh nói, ở trên đời này, người thân nhất của anh, ngoại trừ em gái và em, chính là nhị thiếu. Anh thà rằng chính mình chết, cũng sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn các người gặp chuyện không may, vì thế Bình Bình, em tin anh, em giúp anh giữ bí mật này được không? Chỉ còn lại một chuyện cuối cùng! Chỉ một chuyện cuối cùng! Làm xong là em gái của anh có thể trở về, làm xong thì em gái của anh cũng không cần chịu khổ nhục nhã nữa, làm xong thì em gái của anh sẽ không bao giờ làm gái điếm thấp hèn đó nữa! Bình Bình! Anh cầu xin em, tin anh một lần, tin anh có thể nắm chắc thành công được không?”