Editor: May
Bọn họ là người yêu gắn bó thân mật, cùng một chỗ như thế mấy năm rồi, hễ đối phương có một chút biến hóa nhỏ, gần như đều không thể gạt được ánh mắt của nhau. Lúc trước là quá tín nhiệm, hoàn toàn không có nghĩ về hướng xấu, nhưng một khi bắt đầu suy nghĩ, giống như là ngựa hoang thoát cương, cũng không khống chế nổi nữa.
“An Thành.” Trong lòng Bình Bình không khỏi có chút sợ hãi, cô cúi đầu gọi tên anh một tiếng, tay đưa tới từ trên bàn, cầm tay anh. Không biết có phải là bởi vì nhiệt độ đồ uống lạnh quá thấp, hay là bởi vì lúc này cô quá sức mẫn cảm, chỉ cảm thấy bàn tay kia lạnh lẽo và hơi run rẩy.
“Chúng ta cùng một chỗ đã ba năm rồi? Anh chưa từng giấu giếm được em bất cứ chuyện gì, em cũng tin tưởng anh vô điều kiện, thậm chí đáp ứng lời cầu hôn của anh, chuẩn bị qua sang năm sẽ gả cho anh, chúng ta gần trở thành vợ chồng, từ nay về sau chính là một thể. An Thành, em không hi vọng anh xa cách đề phòng với em, nếu quả thật có chuyện gì, anh có thể nói cho em biết, chúng ta cùng nhau đối mặt được không?”
“Thật sự không có chuyện gì... Bình Bình, em suy nghĩ nhiều. Chỉ là nhị thiếu không để cho anh ra nước ngoài với ngài ấy, anh vẫn luôn lo lắng cho ngài ấy, cho nên mới có chút thất thần...”
“Có phải Mạnh Thiệu Tiệm - tên khốn kia vẫn không buông tha nhị thiếu không?” Bình Bình nửa tin nửa ngờ, dù sao An Thành nói là lời nói thật, anh đi theo bên cạnh nhị thiếu hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ đều là như hình với bóng. Hiện tại nhị thiếu ở nước ngoài một mình, lại để anh ở bên cạnh chị Tĩnh Tri, trong lòng An Thành có chút lẩn quẩn và mất mác cũng đúng...
Sắc mặt An Thành có chút xấu hổ, ứng phó hai câu, liền chuyển hướng đề tài: “Chúng ta mau trở về đi thôi, không phải năm giờ chiều nay em còn muốn đi với Phó tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ ư?”
Bình Bình ái chà một tiếng, hoảng hốt đứng lên: “Thiếu chút nữa là em quên rồi, chúng ta mau trở về đi thôi.”
An Thành thanh toán xong, hai người liền trước sau đi ra khỏi quán nước giải khát. Trên đường, Bình Bình lại hỏi mấy câu, An Thành vô tâm ứng phó, sẽ thuận miệng chuyển đề tài hỏi đến quan hệ hiện tại của Tĩnh Tri và Thiệu Đình, Bình Bình quả nhiên liền bị thay đổi suy nghĩ, lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt oán giận hai người này với anh. An Thành thấy cô không hỏi tới nữa, không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ở phòng nghỉ ngơi của bệnh viện chờ báo cáo, Tĩnh Tri gửi cho Mạnh Thiệu Đình một tin nhắn.
Bây giờ là năm giờ chiều theo giờ Bắc kinh, bên Úc kia hẳn là bảy giờ tối, hiện tại anh nên ăn xong bữa tối, chỉ là không biết, một mình anh đang làm gì ở nơi đó...
Tĩnh Tri rất nhớ anh, mỗi lần nhớ đến không chịu nổi, cô sẽ nhịn không được gọi điện thoại cho anh, chỉ là anh vẫn không nhận, nhưng cũng không cắt đứt, thẳng đến cuối cùng, nghe được bên kia vang lên tiếng nhắc nhở không có người nghe máy, cô mới cúp điện thoại, sau đó ngồi một mình phát ngốc ở chỗ kia, giống như mất đi hứng thú với tất cả mọi chuyện.
Sau đó nữa, cô cũng không dám lại tùy tiện gọi điện thoại cho anh. Có chuyện gì, sẽ để cho Bình Bình gọi cho anh, sau đó cô nghe Bình Bình thuật lại từng câu từng chữ cho cô. Những lời này, có thể làm cho cô vui vẻ cả ngày, ít nhất có thể chịu đựng một chút tương tư khó chịu.
Nhưng thỉnh thoảng, cô bỗng nhiên sợ hãi tỉnh lại, vẫn sẽ cảm thấy trong ngực thiếu như thiếu đi một khối, khó chịu đến chỉ muốn khóc. Cô khát vọng ôm ấp của anh, khát vọng nụ hôn của anh, khát vọng cái nhìn và cưng chiều rất bình thường kia, nhưng bây giờ lại cảm thấy xa xỉ đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Không có anh bên người, chỉ cảm thấy ngày thật sự là quá dài, dài dằng dặc. Dài dằng dặc giống như gió đều ngừng lại, dài dằng dặc như là không có ngày và đêm, chỉ là đang trôi qua trong mơ màng mà thôi.
Không, cô không cho phép, không cho phép!Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé
Nắm di động luôn luôn chờ đợi, chờ anh trả lời, cô thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho anh, anh cũng sẽ trả lời, mặc dù vẫn là giọng điệu không kiên nhẫn, vẫn là mấy chữ ngắn gọn, nhưng ít ra là anh cũng có đáp lại. Tĩnh Tri đều lưu giữ tin nhắn của anh, lúc không có chuyện gì làm liền mở ra xem. Chín tin nhắn trả lời của anh, số lượng chữ còn chưa vượt qua 100, cô đã đọc thuộc làu.
Thế nhưng lần này, cô đợi đến khi tờ báo cáo ra ngoài, di động vẫn không có vang. Nếu như là thường ngày, cô có thể chỉ sẽ cô đơn mất mác thật lâu, thế nhưng lần này, cô lại không khỏi thấp thỏm lo âu. Không biết là bởi vì hôm nay cục cưng trong bụng đặc biệt hoạt bát náo động khiến cô có chút chịu không nổi, hay là... nhớ nhung tích góp từng chút của cô đối với anh đã đến điểm giới hạn, nhịn không nổi nữa...
Tĩnh Tri cúi đầu, nhìn màn hình di động, vẫn là một mảnh tối đen. Cô rốt cuộc nhịn không được, bấm số của anh.
Tút -- tút -- vang lên mấy tiếng, lại bị cúp.
Tĩnh Tri run lên bần bật, trong lòng lo sợ nghi hoặc càng lớn dần lên. Mặc dù anh chưa bao giờ nhận điện thoại của cô, thế nhưng tuyệt đối sẽ không cúp máy, vì sao hôm nay lại khác thường như thế? Lúc trước cô gửi tin nhắn cho anh, anh luôn luôn trả lời trong hai ba phút, lần này lại giống như đá chìm đáy biển. Có lẽ anh không mang di động theo? Nhưng điện thoại của cô gọi qua, anh lại cúp, như vậy, rõ ràng anh đang ở đó!
Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Tĩnh Tri bắt đầu không khống chế được, liền nghĩ ngợi lung tung. Vốn phụ nữ có thai mẫn cảm đa nghi hơn người thường, có rất nhiều phụ nữ vào lúc mang thai, rất thích nghi thần nghi quỷ, tâm tình không hiểu sao lại bực bội muốn khóc, hơn nữa luôn luôn hoài nghi chồng trật đường ray, cô cũng giống như vậy!
Tĩnh Tri như là điên rồi, nắm điện thoại gọi qua, rất nhanh lại bị cúp!
Nước mắt của cô như là hạt châu đứt dây cuồn cuộn rơi xuống, mà đi động cũng như mất đi khống chế, chỉ là máy móc gọi lại một lần rồi một lần.