Editor: May
Từng người đi qua, nhưng cũng không phải là Mạnh Thiệu Đình mà cô muốn tìm.
Cô ngồi từ buổi sáng đến buổi trưa, sau đó lại ngồi từ buổi trưa đến chạng vạng, tư thế của cô không có đổi, thần sắc trên mặt cũng không có đổi, thay đổi duy nhất, chính là đôi mắt kia.
Lúc đầu vẫn là sáng sủa, mang theo ánh sáng mong đợi, tới cuối cùng, đã là một mảnh trống rỗng, giống như đầm sâu đen như mực, bao phủ tất cả hi vọng và ảo tưởng.
Ánh mặt trời biến mất, thay vào đó là ánh đèn sáng như ban ngày, khoác lên trên người của cô, lại tăng thêm mấy phần thê lương nói không nên lời. Trong lòng nghĩ phải đi mầy lần rồi, nhưng lại sợ hãi, sợ hãi chính mình quay người lại, anh đúng lúc qua đây, cứ như vậy đi sát qua vai. Lúc đói bụng khó chịu, liền đi mua một túi bánh mì và trà sữa ấm áp. Cô ăn không vô, nhưng lại nghĩ đến chính mình có thể mang thai, liền ép buộc chính mình nuốt vào từng miếng thức ăn.
Bánh mì vốn rất xốp, nhưng không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy nuốt không trôi. Dường như cổ họng của cô bị một đôi tay đang kẹp chặt, cô nhấm nuốt nhiều lần, liều mạng muốn chính mình nuốt xuống, thẳng đến khi nước mắt kiềm nén đều chảy ra. Cô ho kịch liệt, ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, ói đến tối tinh rối mù, ói giống như mật đều đã ra ngoài, nước mắt nước mũi đều dán ở trên mặt. Nhưng cô lại không cảm thấy chật vật, chỉ là tâm như rách một cái lỗ, cô đau khó chịu, chỉ muốn khóc lớn một trận...
Cô không mang túi xách, lúc đi ra chỉ tiện tay cầm đôi găng tay. Trên người không có khăn tay, cô ngồi xổm trên mặt đất, không dám đứng lên. Ở đây nhiều người như vậy, cô lại chật vật như thế, cô nên làm cái gì bây giờ?
Nếu như lúc này anh xuất hiện ở bên cạnh cô, nếu như lúc này anh có thể ôm cô một cái thì thật tốt biết bao? Thứ đã từng dễ dàng đến tay, lại bị cô ngốc nghếch vứt bỏ, bị cô đưa tay đẩy ra, mà cái ôm và hôn môi chưa từng cảm thấy trân quý, lúc này lại thành trân bảo ngàn vàng khó mua ...
Chỉ là Thiệu Đình... Nếu như anh yêu em giống như anh nói, nếu như anh thật sự coi em như châu như bảo, sao lại dễ nổi giận như thế?
Có một tay, khoác lên trên vai của cô, ngực căng thẳng, tựa hồ tim đập đều muốn phá rách chui ra, lại nghe được một giọng nữ êm tai vang lên bên tai; “Phó Tĩnh Tri?”
Lòng của cô như là lập tức ngã từ trên đám mây xuống mặt đất, ngã nát bấy. Không biết qua bao lâu, cô mới nhẹ nhàng gật đầu: “Là tôi. . .”
Giọng của Cố Lưu Tô cũng có chút thoải mái hơn: “Em ngồi xổm ở trong này làm gì? Ái chà, em ói ra, có phải bị bệnh không? Đừng nóng vội, chị lấy nước cho em...”
Cố Lưu Tô vừa nói vừa đưa khăn tay qua, ngón tay thon dài duỗi về phía sau, nói với người đàn ông đang nghiêm mặt đứng đó; “Thân ái, giúp em mua nước qua đây.”
Sắc mặt Lục Phóng bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, xoay người đi thẳng. Tĩnh Tri nhận khăn tay lau mặt sạch sẽ, lúc này mới cố gắng chống đỡ hai chân ngồi xổm đến tê dại, chậm rãi đứng lên. Cô khóc đến mặt đều có chút sưng lên, mắt cũng sưng không mở ra được, Cố Lưu Tô nhìn thấy bộ dáng lúc này của cô liền hoảng sợ, “Sao em lại thành như vậy? Người đàn ông của em đâu?”
Nước mắt Tĩnh Tri tách một tiếng liền rơi xuống, cô che mặt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh ấy đi, anh ấy không cần em...”
Cố Lưu Tô cũng sững sờ tại chỗ, mấy ngày nay cô và Lục Phóng ở nước ngoài, còn không biết xảy ra chuyện gì.
“Quên đi, trước không nên nghĩ nhiều như vậy. Lúc này thoạt nhìn khí sắc em rất kém, trước trở về với chị. Nếu như anh ta đi thật, dù em ở trong này khóc đến chết cũng vô dụng thôi. Đàn ông trên đời này cũng không phải chết sạch, cùng lắm thì đổi người khác, ha?”
Cố Lưu Tô vẫn đang thao thao bất tuyệt, phía sau lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, vẻ mặt hớn hở của cô liền cứng lại, quay sang nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Lục Phóng, đang đứng ở nơi đó, như là môn thần vậy.
Cố Lưu Tô nhận nước từ trong tay anh, pha trò: “Chỉ đùa một chút thôi.”
Lục Phóng lại hừ một tiếng, cười như không cười liếc nhìn cô một cái, môi lạnh nâng lên một độ cong xinh đẹp. Lưu Tô nhìn thấy, mắt liền hiện trái tim, trong lòng không khỏi oán thầm từng trận. Dáng dấp Lục Lục nhà cô thật đúng là xinh đẹp, ngay cả trừng người đều câu hồn đoạt phách như vậy!
Trở về nơi ở của Cố Lưu Tô, Tĩnh Tri được chị ấy an bài ở trong phòng khách, tắm rửa xong lại bị Cố Lưu Tô buộc ăn một bát cháo. Chị ấy thật sự không hỏi gì hết, đuổi cô đi ngủ.
Tĩnh Tri nằm ở trên giường, giường lớn xa lạ, cô hoàn toàn không ngủ được. Như là nhớ chuyện xưa, trong đầu nhớ lại tất cả chuyện vào những ngày qua. Lại nói tiếp, lần liên lạc cuối cùng của cô và Mạnh Thiệu Đình, lại là cuộc điện thoại ngắn gọn ngày hôm qua, mà trên thực tế, cộng thêm hôm nay, cô đã không gặp anh mười hai ngày.