Editor: May
Lúc ở Việt Nam, anh đã cảm thấy được ánh mắt của cô, nét mặt của cô, hành vi vô ý thức của cô, đều đang cho thấy, cô đã hoài nghi anh.
Trong miệng cô nói tin tưởng, nhưng trong lòng tồn tại hoài nghi. Anh chưa từng trách cô, bởi vì anh có nỗi niềm khó nói với cô, bởi vì anh thật sự không thoát khỏi liên quan, bởi vì cái chết của Thiệu Hiên thật sự có liên quan với anh, vì thế anh trầm mặc không giải thích, anh cũng không oán hận sự không tin tưởng của cô. Nhưng dù thế nào cũng nghĩ không ra, cô sẽ làm ra chuyện như vậy.
Hà Dĩ Kiệt vỗ nhẹ vài cái trên vai anh, “Làm anh em nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn quan tâm những thứ vô ích đó trước mặt tôi sao? Cũng may đây là thành phố A, tôi có thể ép chuyện này xuống cho cậu, chỉ là bên công ty, cậu chuẩn bị làm sao bây giờ? Bằng không, liền công khai thân phận của Mạnh Thiệu Tiệm?”
Mạnh Thiệu Đình cay đắng lắc lắc đầu: “Tạm thời không nên công khai, cha cũng sắp không được, còn đang gạt ông ấy chuyện lão tam, cũng không thể cho ông ấy biết chuyện công ty...”
Anh vừa nói đến đây, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, đứng bật lên liền lấy di động từ trong túi ra.
Hà Dĩ Kiệt thấy thần sắc hoang mang của anh, cũng thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi phải lập tức đi bệnh viện một chuyến... Tôi lo lắng cha...”
Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt mi tâm, vừa nói với Hà Dĩ Kiệt vừa bắt đầu bấm số điện thoại, đi ra bên ngoài.
“Cậu không thể đi, bên ngoài đã bị ký giả bát quái bao vây, cậu hoàn toàn không ra được. Cậu chờ đi, ít nhất phải đợi đến nửa đêm, người của tôi hoàn toàn
giải quyết chuyện này thì cậu mới có thể đi ra...” Hà Dĩ Kiệt ngăn cản anh, giọng kiên định nói.
Bước chân Mạnh Thiệu Đình không thể không ngừng lại, anh biết Hà Dĩ Kiệt là vì tốt cho anh. Khuya hôm nay anh tới đây, thiếu chút xíu nữa bị ký giả ngăn ở bên ngoài. Nếu như không phải động tác Hà Dĩ Kiệt nhanh nhẹn, anh đừng nghĩ an tâm ở trong này uống trà trốn thanh tĩnh.
“Dĩ Kiệt, đa tạ cậu.” Mạnh Thiệu Đình nói đặc biệt thành khẩn, Hà Dĩ Kiệt vẫn không nói thêm cái gì, chỉ lôi anh trở lại ngồi xuống trên sô pha.
Đưa cho anh một điếu thuốc, hai người an vị rầu rĩ hút một lát.
Mạnh Thiệu Đình đã lâu không có chạm tới thuốc lá, Tĩnh Tri không ghét anh hút thuốc, nhưng không thích anh hút quá nhiều, anh cũng chậm rãi từ bỏ.
Mùi thuốc lá kích thích rót vào trong phổi, anh sặc ho khan liên tục, khóe mắt liền ẩn ẩn có chút nước. Hà Dĩ Kiệt rót nước lọc cho anh; “Uống nước, có chuyện gì đáng ngại, nếu đã xảy ra, bản thân liền đi đối mặt với nó, giải quyết nó.”
“Tôi biết.” Mạnh Thiệu Đình cúi đầu ấn tắt đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn thuốc, anh nắm mẩu thuốc lá ấn qua lại mấy cái trong gạt tàn, mới nhẹ nhàng buông tay ra, giọng nói đè nén trầm thấp, thô ráp như tiếng dây đàn tấu ra.
“Tôi chỉ là trong lòng có chút không dễ chịu, tôi móc tim móc phổi cho cô ấy, hận không thể đưa cả mạng cho cô ấy, sao lại đổi được một kết quả như vậy? Kiếp này tôi cũng chưa từng thất bại, chật vậy như vậy, tôi cảm giác mình như là một chuột chạy qua đường. Dĩ Kiệt, tôi thực sự là không có dũng khí về nhà... Phỏng chừng người khắp thiên hạ đều biết, nhị thiếu nhà họ Mạnh là một công tử đào hoa không có việc ác nào không làm, người cặn bã đến vợ của em trai mình cũng cường bạo được...”
Ngữ điệu của anh không xúc động phẫn nộ, từ đầu chí cuối đều là bằng phẳng như trước, nhưng làm cho người ta có một loại đau thương không có cách nào nói
ra nổi thẳng đến trái tim, người nghe được liền nhịn không được chua xót trong lòng, rất là thê lương.
Hà Dĩ Kiệt không biết nên nói cái gì cho phải, mọi nhà vốn đều có khó khăn phải trải qua. Theo anh, cảm thấy Thiệu Đình vẫn là hạnh phúc, chí ít Phó Tĩnh Tri thích anh ta, bọn họ cũng từng có ân ái ngọt ngào, thế nhưng anh thì sao?
Hà Dĩ Kiệt cúi đầu ấn tắt đầu mẩu thuốc lá, bờ môi nhỏ bé tràn ra nụ cười nhạt, giữa anh và Tương Tư, không có một chút hồi ức tốt đẹp, có lẽ đã từng cũng có trôi qua, nhưng có thể, anh đã không nhớ rõ .
Ba tháng nữa, anh sẽ kết hôn, cô dâu không phải là Văn Tương Tư.
Chỉ là, cái này thì có gì đáng ngại? Kết hôn với ai, với anh mà nói đều như nhau, anh không quan tâm chút nào. Đây chỉ là chuyện không sao cả mà thôi... Đúng, ở trong mắt của anh, tình cảm là thứ lệ thuộc buồn cười nhất. Lúc tình cảm không một chút giá trị lợi dụng nào, cũng chỉ có thể không chút do dự vứt bỏ đi.
“Cậu chuẩn bị làm sao bây giờ? Kế tiếp, cậu muốn làm gì, chỉ cần Hà Dĩ Kiệt tôi có thể làm được, tôi tất nhiên tận hết sức lực giúp cậu.”
Mạnh Thiệu Đình lại không lên tiếng, chỉ ngồi lặng lẽ như vậy, đồng hồ quả lắc đang khiêu vũ tích tắc tích tắc, màn đêm đã phủ một màu ráng chiều cho thành phố.