Mạnh Thiệu Đình cúi thấp đầu, anh nắm chặt hai nắm đấm, mạch máu trên mu bàn tay đều nổi lên thật cao, dữ tợn dọa người. Trên gương mặt anh có mồ hôi tụ lại thành dòng suối nhỏ chảy quanh co xuống, lưu lại một vết nước trên gương mặt màu cổ đồng.
Cô rốt cuộc đợi được giọng nói của anh.
“Không, có liên quan với anh.” Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng vỡ nát trong mắt cô, anh biết cô biết cô sẽ hận, sẽ oán anh, thế nhưng anh đã đáp ứng cô, sẽ không lừa cô, sẽ tuyệt đối không lừa cô nữa.
“Là... Người của anh... ra tay?” Giọng nói của cô nhỏ như muỗi, mang theo tuyệt vọng nồng đậm, thân thể đơn bạc của cô giống như sẽ lập tức vỡ vụn. Anh vô cùng đau lòng, nhưng ngay cả dũng khí đưa tay đỡ lấy cô cũng không có, anh sợ hãi, sợ hãi cô sẽ không khống chế được liền đẩy anh ra...
Anh nặng nề gật đầu.
Tĩnh Tri lập tức giật mình, cô buồn bã ngồi ở chỗ kia, một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích.
Mạnh Thiệu Đình không nói gì, chỉ nhìn cô, cắn chặt khớp hàm không nói một chữ.
An Thành đứng ở một bên há hốc mồm, sao lại biến thành như vậy? Chuyện trở nên khác hoàn toàn so với dự đoán của anh ta...
“Không đâu, Phó tiểu thư... Tuyệt đối không phải, cho dù lúc gần đi tam thiếu nói, ngài ấy sẽ trở về sẽ cạnh tranh lần nữa với nhị thiếu, dù tam thiếu không chịu buông tay cô, nhị thiếu cũng sẽ không ra tay với ngài ấy đâu, bọn họ là anh em ruột mà...”
Tĩnh Tri lúng ta lúng túng quay mặt lại, nhìn chằm chằm An Thành đang mím chặt môi. Anh ta đang nói cái gì? Anh ta có biết rốt cuộc anh ta đang nói gì không? Anh ta là đang ám chỉ với cô, ám chỉ với cô, nói rằng Thiệu Đình là vì hoàn toàn không có lo lắng về sau ư?
Thực sự là buồn cười, thực sự là buồn cười!
Tĩnh Tri bỗng nhiên đứng lên, cô lập tức nhìn chăm chú An Thành, mở miệng nói từng câu từng chữ: “Anh câm miệng cho tôi!”
An Thành lập tức chớ có lên tiếng, giật mình nhìn chằm chằm Phó Tĩnh Tri, không biết phải làm sao.
“Còn nhớ rõ lúc ở thành phố C, trong công ty cô làm phiên dịch đó có một người đồng nghiệp theo đuổi cô không?” Bỗng nhiên phía sau có giọng nam trầm thấp chậm rãi vang lên, Tĩnh Tri xoay mình quay đầu lại, liền nhìn thấy Mạnh Thiệu Tiệm một thân phong trần, hai gò má cũng gầy gò mấy phần, con ngươi đỏ đậm, mặt đầy bi thương đứng cách ở sau lưng cô không xa.
“Anh nói... Trương Dương?” Ngực Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, bỗng ngẩng đầu nhìn lại: “Anh ta làm sao? Không phải anh ta đã sớm từ chức ư?”
Mạnh Thiệu Tiệm bỗng cười lạnh, lại là vẻ mặt thương tiếc nhìn về phía Mạnh Thiệu Đình; “Lúc trước bởi vì anh ta theo đuổi cô, lão nhị phái người đánh anh ta gần chết. Nghe nói về sau, còn ba lần năm lượt tới cửa quấy rầy, ép người ta gần như không có đường sống...”
“Anh cả, dù tôi là người có lòng dạ độc ác, trong mắt không chứa được hạt cát, nhưng anh cũng không cần ngậm máu phun người như vậy, dùng thủ đoạn vụng về như vậy để vấy bẩn tôi.” Mạnh Thiệu Đình không đợi anh ta nói xong, lại dứt khoát cười một tiếng đi về phía trước mấy bước, chậm rãi mở miệng.
Lúc này Thiệu Đình bởi vì lặn lội đường xa, quần áo có chút xốc xếch không sạch sẽ, tóc ngắn cũng rối loạn lợi hại, dưới mái tóc lộn xộn là hai lông mi dài chớp chớp xòe ra, lại không có loạn trận cước và sợ hãi như Mạnh Thiệu Tiệm muốn xem.