Đoạn Phi Tà bị cô quyến rũ đến bốc hỏa, liền bĩu môi, hất bàn tay đang làm mưa làm gió của cô ra: “Phụ nữ vừa để vào trong chăn dạy dỗ, còn không con mẹ nó giống nhau sao!”
Hai mắt Cố Lưu Tô gần như nhỏ ra nước nhìn về phía anh, thân thể xinh đẹp cũng dán qua, cố ý ái muội mềm nhẹ ghé vào lỗ tai anh thổi một hơi, trầm thấp nói: “Sao có thể giống nhau được chứ? Nếu không... mỗi ngày anh tìm nhiều phụ nữ như vậy để làm gì? Hoàn phì yến gầy ... Trung Âu Mỹ Phi ... Không sợ ngày nào đó chết trên bụng phụ nữ à...”
“Ghen tị? Chỉ là anh nói Lưu Tô em này, em muốn thì nguyện ý theo anh lên giường, anh nhất định cắt đứt sạch sẽ với những người phụ nữ kia...”
Đoạn Phi Tà bị cô làm cho toàn thân bốc lửa, hoảng hốt kéo ra khoảng cách, dời khỏi trong gốc hoa. Anh tựa như đang trêu đùa, nhưng lúc tròng mắt nhìn Cố Lưu Tô, lại có ý nghiêm túc.
Cố Lưu Tô liền bắt đầu giả ngu, cười khanh khách ngửa tới ngửa lui hơn một lúc lâu. Đoạn Phi Tà bị cô cười đến tức giận, trong lòng lại mơ hồ có chút lên men, đang muốn mở miệng, lại chạm phải hai tròng mắt tỏa ra dòng điện của Cố Lưu Tô, anh lại nhịn không được liền độc miệng: “Nhìn bộ dạng lẳng lơ của em đi, nhìn thấy tên khốn Lục Phóng kia đúng không!”
Cố Lưu Tô gần như là hai mắt tỏa ánh sáng, cười đến chân mày cong cong: “Làm sao anh biết?”
Đoạn Phi Tà hừ lạnh: “Ngoại trừ anh ta, còn ai có thể khiến cho Cố Lưu Tô em lẳng lơ như phát tình vậy chứ!”
Anh nói khó nghe, nhưng hôm nay tâm tình Cố Lưu Tô tốt, cũng không tính toán với anh. Đợi lúc đi tới một ngã ba, vỗ vai anh; “Dừng xe, dừng xe!”
Đoạn Phi Tà không kiên nhẫn nhíu mày, nhưng vẫn ngừng xe lại: “Bà cô này, em lại làm sao á?”
“Em xuống ở đây, đêm nay em đi tìm Lục Phóng. Đoạn Phi Tà, anh đã nhịn hai tuần rồi nha, đêm nay cũng để cho anh ra ngoài vui vẻ sung sướng đấy!”
Cố Lưu Tô đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, thân thể xinh đẹp thon dài, cô cười dịu dàng với Đoạn Phi Tà, khoát khoát tay tạm biệt, xoay người liền đi không hề lưu luyến.
Đoạn Phi Tà ngồi ở trên xe, nhìn thân ảnh của cô dần dần dung nhập trong biển người, anh nhịn không được vung tay cho mình một bạt tai, oán hận mắng: “Kháo, mày có thể lại phạm tiện chút không?”
Đúng, anh thật sự tiện, biết rõ Cố Lưu Tô yêu Lục Phóng, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến có thể muốn mạng của cô, nhưng anh lại vẫn làm việc nghĩa không được chùn bước hãm sâu vào.
*******************************************************
Việt Nam.
Lúc Tĩnh Tri nhìn thấy ngôi mộ nhỏ đơn sơ có chút hoang vu kia, cô lại không nghĩ đau đớn và khổ sở tê tâm liệt phế như trong suy nghĩ.
Ở chỗ phía nam Việt Nam này, khí trời rất oi bức, nhưng nước mưa sung túc. Trong nước vẫn là đầu mùa xuân lúc ấm lúc lạnh, ánh mặt trời mãnh liệt ở đây cũng đã nướng người khó chịu đến đầu váng mắt hoa.
Tĩnh Tri miễn cưỡng đi về phía trước hai bước, ánh mặt trời chói lọi khiến đầu óc cô choáng váng một trận. Từ khi ngồi máy bay cho đến bây giờ, cô không có khẩu vị ăn một chút đồ nào, lúc này trong dạ dày liền trở nên khó chịu đến dời sông lấp biển. Trước mộ Thiệu Hiên đứng vài người thưa thớt, cô lập tức ngồi
chồm hổm xuống, che ngực không ngừng nôn ra một trận, trong bụng không có thức ăn, ói một lúc lâu cũng chỉ là một ít nước chua, gần như mật đều sắp ói ra, cô mới cảm thấy dễ chịu một chút, lung la lung lay chuẩn bị đứng lên, Mạnh Thiệu Đình cũng đã nhẹ nhàng đỡ cô.
Trên người cô không có chút sức lực, mới nôn mửa một trận trời đất mờ mịt kia khiến cô toát ra một thân mồ hôi, hai chân trực tiếp đứng không nổi, đành phải tựa ở trên người của anh.
“Làm sao vậy? Sao ói thành như vậy?” Anh vội vàng đưa nước lạnh qua, đút cô uống vào. Bụng thấm nước lạnh, Tĩnh Tri liền cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Cô khoát khoát tay, tựa ở trong lòng anh nghỉ ngơi một lát, mới tránh khói lòng của anh, giãy giụa đi tới trước mộ Thiệu Hiên.
“Anh ấy chết như thế nào?” Cô hỏi rất bình tĩnh, ngồi xổm xuống, nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ của anh. Phía trên đó là chữ Việt Nam, cô không hiểu, nhưng cô biết, đây nhất định là tên của anh.
Nước mắt liền bắt đầu đảo quanh ở trong hốc mắt: “Vì sao hỏa táng gấp như vậy? Cũng không chờ chúng ta đến liếc mắt nhìn...”
Anh đau lòng nhìn sống lưng lạnh lùng của cô, trong lòng biết cô đã tìm được đến Việt Nam, như vậy nhất định là nghe được gì đó. Trong lòng anh giãy giụa hồi lâu, nhưng vẫn chậm rãi mở miệng: “Bên này trời nóng nực, thi thể... không để được...”