Cả đời Mạnh Chấn Tông oai phong một cõi, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng có lẽ trong những năm khí thịnh đó, ông chưa từng nghĩ tới, có một ngày ông sẽ vô dụng giống như thi thể, nằm ở trên giường, nhìn đứa “con trai” kia, dùng giọng điệu như vậy nói với ông.
“Cha, trước khác nay khác, Mạnh thị ở trong tay tôi, chỉ có thể càng ngày càng tốt, ngài cứ yên tâm đi. Giữa cha con với nhau, tôi cũng không muốn quá ép buộc ngài. Chỉ cần ngài chịu ra mặt nói với người bảo thủ kia, sau đó chuyển nhượng ba mươi ba phần trăm cổ phần trong tay ngài cho tôi...”
Anh còn chưa nói xong, liền có một bình hoa ném tới. Mạnh Thiệu Tiệm chỉ hơi nghiêng đầu, bình hoa loảng xoảng một tiếng đập xuống đất, vỡ tan nát. Anh nghe được lão già kia thở dốc nặng nề, con ngươi trong đôi mắt già nua kia trừng đến gần như lồi ra, ngón tay gân xanh tràn ngập đồi mồi vung lên, run rẩy không ngừng. Anh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tâm lại có chút mềm nhũn.
Anh đi lên phía trước một bước, ngồi xổm xuống, cầm đôi tay gầy khô kia: “Cha, ngài đừng khổ sở.”
Mạnh Chấn Tông tức giận nói không ra lời, ông muốn rút tay về, lại bị Mạnh Thiệu Tiệm siết chặt đến không thể động đậy. Một cơn tức giận tích tụ trong lòng, ông thở hổn hển, nhìn chằm chằm, nhưng lại không phát ra được một chút âm thanh.
“Cha, lão nhị chỉ lo cho người phụ nữ kia, hoàn toàn không đặt tâm tư ở trên sự nghiệp, lão tam dính vào ma túy, lại vì một gái điếm mà muốn chết muốn sống, tung tích không rõ. Tôi cũng là con của ngài, tôi cũng là một thành viên của nhà họ Mạnh, Mạnh thị ở trong tay của tôi mới có thể càng ngày càng tốt, tâm huyết của cha mới sẽ không bị hủy diệt. Vì sao ngài lại không tin tưởng tôi? Vì sao lại không muốn tin tôi một lần? Tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm cho ngài thất vọng đâu?”
Anh nói xong, liền nở nụ cười khổ. Bàn tay gầy khô trong lòng bàn tay kia càng run lợi hại hơn, trong lòng anh cũng cảm thấy rất chua xót khổ sở, nhưng nhiều hơn vẫn là oán giận. Anh nghĩ không ra, vẫn thật sự nghĩ không ra... Hết thảy chuyện này, rốt cuộc là bởi vì cái gì?
Hồi lâu sau, anh hạ mí mắt xuống, lại nói thật nhỏ , “Cha... Từ nhỏ tôi đã khát vọng ngài liếc mắt nhìn tôi thêm một cái. Ngài không thích tôi, tôi nghĩ tôi không tốt, vì thế tôi liều mạng cố gắng, thế nhưng sau này đi học, tôi thi được chín mươi chín điểm, ngài và mẹ chỉ tùy tiện khen tôi hai câu, lão nhị chỉ thỉnh thoảng đạt tiêu chuẩn, ngài liền dẫn nó ra ngoài du lịch ăn đại tiệc. Tôi không hâm mộ đi du lịch, tôi cũng không hâm mộ ăn đại tiệc gì đó. Từ nhỏ tôi chỉ muốn, chỉ cần ngài đối xử với tôi như lão nhị, dùng tay sờ sờ đầu của tôi, ôm tôi đặt ở trên đầu gối, sẽ cười với tôi, vậy thì tôi nhất định càng thêm cố gắng, tuyệt đối không làm ngài mất mặt... Thế nhưng cha, tôi chờ tới bây giờ, đợi đến tâm đều lạnh lẽo, ngài vẫn chưa bao giờ chịu liếc mắt nhìn tôi thêm một cái, tôi giống như là kẻ thù của ngài vậy. Cha, đến tột cùng tôi đã làm sai cái gì? Vì sao ngài lại không thích tôi?”
Tay Mạnh Chấn Tông run càng ngày càng lợi hại, trong mắt của ông có nước mắt vẩn đục chảy ra theo khóe mắt. Ông run run rút tay ra, vẻ mặt nhìn anh vẫn chán ghét như cũ, giọng nói khàn khàn và nặng nề, thô rát chậm rãi vang lên: “Anh muốn biết... ta sẽ nói cho anh biết... vì sao ta không muốn nhìn anh... Vì sao... nhìn thấy anh, nhìn thấy anh... Sẽ không có sắc mặt tốt...”
Ông vừa nói, vừa thở gấp, lại ho khan tê tâm liệt phế hồi lâu. Mạnh Thiệu Tiệm hơi chần chừ một chút, nhưng vẫn đứng lên vỗ về ngực cho ông. Mạnh Chấn Tông mất một lúc lâu mới bình ổn lại, lại có chút không thở được, một đôi mắt đều lồi ra. Mạnh Thiệu Tiệm không khỏi khẩn trương, lại lay động ông; “Cha, ngài nói đi, rốt cuộc là bởi vì cái gì, rốt cuộc là vì sao!”
Không ngờ anh dùng lực lay động như vậy, lại làm cho sắc mặt Mạnh Chấn Tông chợt trở nên trắng bệch, ngực lại phập phồng lên xuống kịch liệt, giống như là ống vỡ nát vang lên tiếng hồng hộc, trong cổ họng giống như dâng đờm lên. Trong cổ họng ông chỉ vang lên tiềng ùng ục, lại giống như không phát ra chút âm thanh...
Mạnh Thiệu Tiệm thấy ông như vậy, hoảng loạn đi gọi bác sĩ. Chỉ chốc lát sau, bác sĩ y tá vội vã tiến vào, lại là một trận rối loạn.
Anh nhìn cha lại bị đẩy vào phòng cấp cứu, trên mặt bác sĩ là là vẻ nghiêm túc và ngưng trọng chưa từng thấy, ngực giống như bị một cái chuông lớn từ trên giáng xuống, đè ép thật chặt, khiến anh hít thở một chút cũng cảm thấy khó khăn. Anh đứng ở một bên, nhìn những người đó bận rộn, không có người liếc nhìn anh một cái, không có người chú ý tới vẻ lo lắng và sợ hãi của anh, anh như là một người dư thừa.
Xấu hổ chỉ muốn xoay người rời đi, lại thấy trong hành lang ngoài cửa, bà Mạnh ngồi ở trên xe lăn nhìn chằm chằm về phía anh. Liếc nhìn khuôn mặt vặn vẹo bởi vì trúng gió của bà, anh hoảng hốt nhớ tới một màn ngày đó, anh ném lại một mình bà, len lén chạy đi. Không khỏi lui về phía sau mấy bước, mồ hôi lạnh đầm đìa chảy xuống từ trên trán.
Từ khi bị bệnh đến giờ, bà Mạnh chưa bao giờ mở miệng nói qua một câu, đột nhiên đẩy xe lăn, chậm rãi tới trước mặt của anh.
Bà già nua dọa người, tóc trắng phao, như là một đồi tuyết.