Anh vừa cài nút áo, vừa đi tới cúi đầu hôn cô. Hệ thống sưởi trong phòng rất ấm, mặt của cô đỏ bừng nóng hầm hập, hé cái miệng nhỏ nhắn như là cánh hoa đỏ tươi đẹp mắt đang nở rộ ra, khiến anh nhịn không được ôm hôn hồi lâu, mới không thỏa mãn buông cô ra, đáy mắt lại có tình dục nhàn nhạt. Bàn tay mò vào trong chăn, cách áo ngủ vỗ về ngực mềm mại của cô; “Dì cả cần mấy ngày mới đi?”
“Sớm lắm, ít nhất một tuần này anh không thể chạm vào em...”
“Lâu như vậy?” Mạnh Thiệu Đình kinh hãi, động tác trên tay lại không ngừng, hai ngón cái nhẹ nhàng cọ xát nụ hoa cứng rắn phồng lên của cô, từng chút từng chút, khiến cô nhịn không được ưm một tiếng, tay nhỏ bé mềm mại đặt trên bàn tay không thành thật của anh, hơi mở mắt giận dữ ra, nói một tiếng: “Anh còn không đi nhanh lên, không phải có chuyện gì ư?”
“Không vội, anh ở lại với em một lát...” Anh lại cúi đầu hôn cô, tóc dài hơi lạnh của cô cọ qua chóp mũi của anh, xõa tung ở trên gối, như là một tơ lụa bóng loáng. Môi lưỡi của anh đầu tiên là hấp thu ngọt ngào ở trong miệng cô, dần dần không thỏa mãn đi xuống phía dưới, thẳng đến khi rơi vào trên ngực cô. Anh dùng răng kéo dây trên vai áo ngủ của cô, hai tay nắm lấy mềm mại tuyết trắng kia, đầu lưỡi liếm tới, trong nháy mắt liền nghe được tiếng than nhẹ sợ run trong miệng của cô...
Mạnh Thiệu Đình nhịn không được liền động tình, cầm tay cô kéo đến trước ngực của mình. Cách áo sơ mi, Tĩnh Tri chạm được cơ thể rắn chắc của anh, toàn thân bỗng nhiên run rẩy một chút, lập tức rút ngón tay của mình về. Nhưng không ngờ anh càng nắm chặt hơn, bức cô dò tìm vào trong áo sơ mi của anh...
“Thiệu Đình...” Lúc cô gọi tên anh, giọng nói dịu dàng gần như muốn nhỏ ra nước, một đôi mắt quyến rũ ngập nước nhìn anh, giống như khiến anh chìm đắm ở trong đó...
Anh liền nhịn không được cúi đầu hôn môi hồng phấn hé mở của cô, hôn đến khi cô thở hổn hển, hai má đỏ bừng, lúc này anh mới buông cô ra, nhưng lại như phát tiết cầm ngực mềm mại của cô, hung hăng xoa nắn mấy cái, rồi mới gọi tên của cô, dán sát vào lỗ tai của cô bất mãn lầm bầm: “Tĩnh Tri... anh nghĩ muốn em...”
“Anh không thể nhịn mấy ngày sao...” Tĩnh Tri đỏ mặt chôn ở giữa gối, khóe môi lại nâng lên.
“Thực sự cần một tuần ư? Vậy sau này có tới nữa không?”
“Ừ, cần một tuần, mỗi tháng đều phải tới nha...”
“Nó có thể không cần tới không...”
“Có thể... Nếu như mang thai, vậy thì sẽ không tới...”
“Vậy anh sẽ làm cho em mang thai...”
“Nhưng nếu em mang thai thì anh cũng sẽ không được chạm vào em, ít nhất... ít nhất ba hoặc bốn tháng đầu, là tuyệt đối không thể chạm vào...”
Mạnh Thiệu Đình lập tức nhụt chí, nhịn không được nắm nắm tóc, đôi mắt đỏ bừng bất mãn: “Dù làm gì cũng không thể chạm, tới không thể chạm vào, không tới vẫn không thể chạm vào, dứt khoát cho anh một đao cho thoải mái đi!”
“Anh chỉ biết muốn loại chuyện đó, anh hoàn toàn không yêu em! Kinh nguyệt đến đã khiến em khó chịu muốn chết, anh còn nói như vậy...”
Tĩnh Tri nghe anh nói như vậy, nhịn không được tức giận vén chăn lên, bắt gối ném qua đập anh, thở phì phì kêu la...
“Không phải, không phải đâu bà xã... Anh không có ý này...” Mạnh Thiệu Đình tránh trái tránh phải, thật sự đợi được một cơ hội đè tay nhỏ bé của cô xuống, hơi dùng lực liền đặt cô ở dưới thân. Hơi thở anh nóng hầm hập, đốt mặt cô cũng nóng lên theo. Cô nhịn không được xoay mặt muốn né tránh anh, anh lại đuổi theo, nhẹ nhàng mổ hôn ở trên mặt của cô: “Bà xã... anh chỉ là sợ em không thõa mãn dục vọng thôi...”
“Đi đi, ai là bà xã của anh?” Tĩnh Tri đẩy anh: “Anh đừng đè nặng em, đau bụng...”
“Còn đau?” Anh nhướng lông mày xinh đẹp, vén chăn lên, vươn cánh tay kéo tay cô: “Qua đây...”