Mạnh Thiệu Đình không kịp đề phòng, liên tiếp lui về phía sau. Nhưng phía sau lại là phòng bao mở hơn phân nửa, anh không chỗ có thể trốn, Phó Tĩnh Ngôn cũng nhanh chóng ôm lấy cổ của anh, trong nháy mắt anh không kịp né tránh, môi của cô ta liền dán xuống...
Chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn không kịp làm ra phản ứng, mở mắt trừng trừng nhìn hành vi không thể tưởng tượng nổi của cô ta. Dưới tình thế cấp bách, Mạnh Thiệu Đình vùng vẫy hai tay ra, đang muốn động thủ, nhưng không ngờ người phụ nữ đang ôm mình kia bỗng nhiên ngửa thân thể ra sau. Ngay khi cô ta sắp hôn anh, lại bị người ta cứng rắn kéo lấy tóc, hung hăng lôi sang một bên!
Mạnh Thiệu Đình chưa hết hoảng hồn. Cả đời này, anh chưa từng bao giờ chật vật như vậy. Anh cũng coi như gặp được rất nhiều phụ nữ, nhưng cho tới bây giờ, cũng chưa thấy qua người điên như vậy!
Đứng lại, mới phát hiện người đột nhiên kéo phó Tĩnh Ngôn ra lại là Tĩnh Tri!
“Tĩnh Tri --” Mạnh Thiệu Đình quá sợ hãi, anh và Phó Tĩnh Ngôn hẹn ở chỗ này, vừa rồi lại phát sinh một màn như vậy, Tĩnh Tri có thể lại hiểu lầm anh không? Dù sao, hai người bọn họ vừa xóa bỏ tất cả ở cùng một chỗ...
Tĩnh Tri lại không quay đầu nhìn anh, chỉ đứng ở trước mặt Tĩnh Ngôn. Trên mặt cô là vẻ hờ hững, đáy mắt lại là tức giận không kiềm nén được. Sắc mặt lúc đầu của Tĩnh Ngôn rất tái nhợt và xấu hổ, nhưng đến cuối cùng, cô ta giống như dứt khoát mặc kệ tất cả, hung dữ trợn mắt trừng Tĩnh Tri.
“Bốp!” Tĩnh Tri bỗng nhiên vung cánh tay lên, liền quăng ra một bạt tai vô cùng ác độc. Phó Tĩnh Ngôn đột nhiên bị cô đánh một bạt tai, đến khi cô ta che hai má nóng bỏng tỉnh ngộ lại, liền tức giận dựng thẳng mày liễu, giơ tay vung cái tát tới: “Phó Tĩnh Tri, chị có tư cách gì đánh tôi!”
“Những lời có tư cách hay không này nên do tôi hỏi cô mới đúng.” Tĩnh Tri đưa tay nắm lấy cổ tay của cô ta, lại vừa hung hăng hất cánh tay cô ta ra.
“Nếu như cô cảm thấy còn chưa đủ mất mặt, cứ tiếp tục đứng ở chỗ này phát điên, để người ta nhìn một chút xem con gái tốt mà Phó Chính Tắc nuôi dưỡng vào lúc còn sống có bộ dáng gì? Tốt nhất để cho người cha già như ông ấy ở dưới cửu tuyền cũng không an ổn, nhìn một đôi chị em náo loạn thành cái dạng gì! Phó Tĩnh Ngôn, nếu như cô còn để ý đến một chút thể diện của mình, liền đi ra ngoài với tôi!”
Lúc đầu Tĩnh Tri còn giảm thấp âm điệu xuống, đợi khi nói xong một câu cuối cùng, giọng nói của cô bỗng nhiên biến thành rất sắc bén và có khí thế. Chỉ trong nháy mắt như vậy, Phó Tĩnh Ngôn giống như loáng thoáng thấy được bóng dáng Phó Chính Tắc từ trên mặt của cô, khí thế của cô ta bỗng nhiên rút xuống hầu như không còn gì. Sau khi Phó Tĩnh Tri xoay người ra ngoài không lâu, cô ta vẫn thật sự ngượng ngùng đi theo ra khỏi tiệm cà phê dưới sự chú ý của mọi người.
“Tĩnh Tri...” Mạnh Thiệu Đình cầm tay cô, có chút lo lắng nhìn cô, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tĩnh Tri trở tay cầm tay anh, mỉm cười: “Anh đang lo lắng cái gì đấy? Nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh kìa...”
“Anh... anh sợ em hiểu lầm anh và Tĩnh Ngôn...”
“Nếu như em muốn hiểu lầm, anh cảm thấy bây giờ em còn có thể tâm bình khí hòa đứng chung một chỗ với anh sao?” Tĩnh Tri nắm chặt tay anh, lại chậm rãi buông ra, rồi mới lên tiếng: “Em muốn nói chuyện thật tốt với Tĩnh Ngôn. Thiệu Đình, anh lên trên xe chờ em đi.”
“Em thật sự không có chuyện gì chứ? Em thật không tức giận...” Mạnh Thiệu Đình có chút không yên lòng với cô.
“Không có chuyện gì, em thật không tức giận Em tin anh, em nói rồi, em sẽ tin tưởng anh.” Cô kiễng chân, nhẹ hôn một cái lên gò má anh, bỗng nhiên nháy
mắt xinh đẹp: “Em kéo Tĩnh Ngôn ra, không để con bé hôn được anh, anh sẽ không giận em phá hư chuyện tốt của anh chứ?”
“Tĩnh Tri...” Khuôn mặt anh giãn ra, nhịn không được ôm lấy cô, hôn vài cái trên gò má cô, lúc này mới nhịn không được nhéo khuôn mặt trơn bóng của cô: “Em thật là một tiểu yêu tinh... Trời mới biết, lúc ấy anh rất sợ bị cô ta chạm phải...”
“Coi như anh có lương tâm!” Tĩnh Tri đắc ý nâng khóe miệng, cảm thấy anh ôm quá chặt, liền có chút xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, hạ chân mày: “Này, anh buông tay đi, lên xe chờ em.”
“Có chuyện liền gọi anh, anh sẽ đứng chờ em ở bên đó. Em... cẩn thận phó Tĩnh Ngôn, người phụ nữ này hoàn toàn không làm theo lẽ thường...”
“Em biết.” Tĩnh Tri gật gật đầu, thấy vẻ mặt anh vẫn không yên lòng như cũ, trong lòng ấm áp tràn ngập ngọt ngào, thẳng đến khi anh đi ra ngoài một khoảng cách, lúc này cô mới xoay người lại, liền chạm phải ánh mắt ngốc lăng của Phó Tĩnh Ngôn.
“Phó Tĩnh Tri, thoạt nhìn dáng vẻ của chị thực sự rất hạnh phúc.” Tĩnh Ngôn nhìn nụ cười trên mặt Tĩnh Tri, có lẽ chính chị ta cũng không biết, lúc này trong mắt chị ta có bao nhiêu ôn nhu và ngọt ngào, khóe miệng chị ta nâng lên một độ cong, vui vẻ hạnh phúc phát ra từ trong nội tâm kia có bao nhiêu chói mắt!
“Hạnh phúc hay không, chỉ tùy thuộc vào bản thân tôi thôi. Tĩnh Ngôn, hai người chúng ta cũng đã gần chín năm không gặp rồi.” Tĩnh Tri thu lại nụ cười, yên lặng nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt. Đã từng là em gái thân thiết mà cô tin tưởng nhất, nhưng cũng là người phụ nữ thiếu chút nữa đẩy cô xuống địa ngục. Mà hiện nay, cô ta lại lần nữa trở về, nhưng vẫn u mê không tỉnh ngộ.
“Đúng vậy, chín năm không gặp, tôi vẫn thua chị.” Phó Tĩnh Ngôn cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt mang theo trào phúng nhàn nhạt: “Chỉ là chị chớ đắc ý quá sớm, chưa đến cuối cùng, cũng không biết ai sẽ là người cười cuối cùng.”
“Tôi không cần đợi đến cuối cùng, giữa tôi và Thiệu Đình vĩnh viễn không chứa nổi người thứ ba, dù là hiện tại hay là tương lai, thế giới của tôi đều chỉ có anh ấy, mà anh ấy cũng như vậy.”
“Chị có phần quá tự tin rồi. Phó Tĩnh Tri, chị cũng đã ba mươi rồi? Sao vẫn còn ngây thơ như thế? Trên đời này không hề có mèo chê cá đâu?”
“Đúng, đối với anh ấy, tôi rất tự tin, tự tin trăm phần trăm. Chuyện cô nói, vĩnh viễn sẽ không phát sinh ở trên người tôi và anh ấy!”
Phó Tĩnh Ngôn tức giận ngược lại cười: “Tốt, thật sự vô cùng tốt, cho dù tình cảm của hai người kiên cố đến không thể nào phá vỡ, nhưng dù là như vậy, Phó Tĩnh Tri, làm chị em tốt, tôi vẫn tốt bụng nhắc nhở chị một câu, không nên bỏ ra quá nhiều, không nên hãm vào quá sâu, người kia cũng chưa chắc tốt giống như chị nghĩ!”
“Anh ấy có tốt hay không là chuyện của tôi, tôi chỉ cần cảm thấy anh ấy tốt, như vậy đủ rồi. Tĩnh Ngôn! Cô và Mạnh Thiệu Tiệm sẽ kết hôn đúng không, đã như vậy, cô tốt nhất nên buông xuống hết chuyện trước kia đi, đừng để đến cuối cùng, phát hiện mình đã đánh mất tất cả, không còn gì cả!”
“Chuyện của tôi, chị dựa vào cái gì tới quản? Chị cho là chị là thứ gì? Phó Tĩnh Tri, chị chỉ là một đứa con riêng không lên được mặt bàn, chị thật sự xem mình là nhân vật lớn rồi ư?”