Tĩnh Tri bỗng nhiên ngẩng đầu lên cắt ngang lời của cô: "Bình Bình, em gọi điện thoại cho Thiệu Hiên, bảo anh ấy trở về."
"Chị Tĩnh Tri! Chị bị bệnh lâu như vậy, anh ấy cũng không tới liếc mắt nhìn chị một cái! Chị còn nhớ nhung anh ấy..."
"Chị có mấy lời, muốn nói chuyện với anh ấy." Tĩnh Tri bệnh lâu nên suy yếu, nói mấy câu liền thở dốc. Bình Bình thấy bộ dáng này của cô, cũng không đành lòng nói gì nữa, đành phải tức giận lấy điện thoại di động ra; "Được rồi, em gọi."
Chỉ chốc lát liền nói: "Vẫn tắt máy ."
Tĩnh Tri nhắm mắt lại thở dài một hơi: "Quên đi."
"Chị Tĩnh Tri, sau này chị tính làm gì?" Bình Bình không nhịn được hỏi, cô đã vội muốn chết, hai người kia lại không có ai chịu chủ động!
"Có thể làm gò? Phi Đồng luôn muốn có cha mẹ ." Giọng nói Tĩnh Tri đều đang phát run, ngón tay giấu ở dưới chăn cũng đã run rẩy. Hóa ra, cô sớm đã hiểu lòng của mình.
"Thế nhưng anh ấy cũng mặc kệ Phi Đồng!"
"Sẽ không, anh ấy chỉ đang giận chị, anh ấy rất thương Phi Đồng." Tĩnh Tri khẩn cấp giải thích dùm anh, Bình Bình tức giận nói không ra lời, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm mấy tiếng: "Thương yêu gì chứ? Chị bị bệnh mà anh ấy cũng không quan tâm, nhị thiếu vừa nghe nói liền bay trở về, công ty sắp sụp đổ mà ngài ấy cũng không quản..."
"Em nói cái gì? Cái gì mà công ty sắp sụp đổ?" Tĩnh Tri vừa nghe liền nóng nảy, hoảng sợ hỏi tới.
"Công ty nhị thiếu xảy ra chuyện lớn, nhưng ngài ấy vừa nghe nói chị bệnh hôn mê liền trở lại ngay, mặc kệ công ty, cũng không biết bây giờ thế nào rồi. Hiện tại nhị thiếu mất hết rồi, chỉ còn một chút sản nghiệp kia, nếu như không giữ được, vậy phải làm sao bây giờ..."
"Anh ấy... không phải anh ấy ở cùng một chỗ với Tô Linh ư? Trong nhà Tô Linh có quyền thế, sẽ không ngồi yên không để ý đến. Bình Bình, em nhanh đi hỏi An Thành, rốt cuộc bây giờ anh ấy như thế nào rồi!"
"Tô Linh? Chị Tĩnh Tri, nhị thiếu hoàn toàn không có ở cùng một chỗ với Tô Linh!"
"Nhưng trên báo chí đều đăng ..."
Bình Bình có chút lo lắng nhìn nhìn cô: "Em nghe An Thành nói, nhị thiếu là cố ý diễn trò... là... là muốn cho chị xem ..."
Tĩnh Tri bỗng nhiên trầm mặc, lúc cô nhìn thấy tờ báo kia, gần như đã muốn chết đi. Cô thương tâm, khổ sở như vậy, nhưng hóa ra anh chỉ đang gạt cô. Nhưng tại sao anh muốn làm như vậy? Tại sao muốn đăng tin tức giả lừa cô? Có phải là mỗi một người bọn họ đều muốn cô chết thì mới an tâm không?
"Chị Tĩnh Tri... Nhị thiếu, nhị thiếu cũng chỉ muốn biết, rốt cuộc chị có quan tâm ngài ấy hay không mà thôi..."
"Chị không quan tâm anh ấy sao? Nếu chị không quan tâm anh ấy, chị sẽ lần nữa buông tha, không trả thù nhà họ Mạnh, chị sẽ lo lắng anh ấy khó xử vì kẹp giữa chị và bà Mạnh ư? Nếu chị không quan tâm anh ấy, chị sẽ quên lúc trước anh ấy đối xử tuyệt tình với chị, sẽ quên anh ấy từng cường bạo chị, thiếu chút nữa phá hủy chị, sẽ quên nhà bọn họ mắc nợ gia đình chị những gì sao? Nếu chị không quan tâm anh ấy, chị sẽ đau đớn giống như chết đi, giống như sống không nổi nữa khi thấy báo đưa tin anh ấy và Tô Linh ở cũng một chỗ ư! Chị cứ yêu anh ấy như
vậy, yêu đến mức chị hận bản thân mình, tại sao phải ngốc như vậy, vì sao yêu anh ấy hết lần này đến lần khác? Chẳng lẽ chị rất hạ tiện ư!"
Nói xong lời cuối cùng, cô gần như đã dùng hết khí lực toàn thân rống lên, Bình Bình bị dọa đến trợn mắt há mồm. Tĩnh Tri nói xong những lời này, liền tiêu hao hết khí lực toàn thân, cô suy yếu há mồm thở dốc, nhắm mắt lại không hề nhìn Bình Bình nữa: "Em đi đi, chị muốn yên tĩnh một chút, chị muốn yên tĩnh một mình..."
"Chị Tĩnh Tri..." Bình Bình lo lắng không ngừng, nhưng lại không dám nói gì. Tĩnh Tri đã nằm xuống, kéo chăn che lại cả người của mình, giọng cô rầu rĩ truyền đến, bình tĩnh nhưng lại có chút cô đơn vang lên: "Bình Bình, em nói đi, có phải chị đang tự tìm khổ không? Sao chị lại biến chuyện thành như vậy? Chị và Thiệu Hiên có Phi Đồng, tụi chị nên sống thật tốt, nhưng vì sao chị lại không bỏ anh ấy xuống được? Khi chị biết anh ấy có người khác, chị khổ sở gần như muốn chết, thật cảm thấy sống không còn ý nghĩa, khi anh ấy trở lại nhìn chị, anh ấy canh giữ bên chị một đêm, chị đều biết tất cả, chị chỉ giả vờ chưa tỉnh, chính là muốn anh ấy ở bên cạnh chị lâu thêm một chút. Thời gian chị ở chung với anh ấy ít đến đáng thương... Chị gọi tên anh ấy, anh ấy liền nắm chặt tay của chị đáp lời lại. Bình Bình, em có biết không? Lúc ấy chị nghĩ, nếu như anh ấy có thể cứ nắm tay của chị không buông, chị sẽ mặc kệ tất cả, chị chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh ấy... Thế nhưng trời sáng, chị nghĩ đến sự lựa chọn của chị, chị nghĩ đến Thiệu Hiên và Phi Đồng, chị liền biết tất cả những thứ kia đều là mộng tưởng hảo huyền của chị, chị là đang nằm mơ, nằm mộng cả đêm, nhưng chị rất hi vọng... rất hi vọng đừng tỉnh khỏi giấc mộng này, vĩnh viễn không tỉnh lại..."
"Chị Tĩnh Tri... Trong lòng chị hẳn rất khổ sở, chị muốn khóc thì khóc đi. Chị khóc lên đi, nhị thiếu yêu chị, chị cũng yêu ngài ấy như vậy, vì sao hai người không thể ở cùng một chỗ chứ?"
"Chị cũng muốn biết, vì sao chị làm chuyện gì cũng không suôn sẻ, có lẽ là trời cao đang trừng phạt chị, trừng phạt chị do dự bất định, trừng phạt sự hồ đồ của chị..."
Tĩnh Tri rơi nước mắt xuống, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi nói không nên lời, chỉ muốn thoát khỏi, hoàn toàn thoát khỏi hết thảy, hoàn toàn thoát khỏi đống khúc mắc loạn như ma này...