"Ôi chao... Tam thiếu, lại hút thêm một hơi, lại hút thêm một hơi đi... Thế nào, thế nào?" Nước dãi trong miệng Ngụy Nhị chảy ròng ròng, nhưng vẫn ân cần hầu hạ Mạnh Thiệu Hiên. Thấy anh vừa đã ghiền, lúc này mới tới cùng tham gia, lại nói thêm: "Kim lão ngũ vừa nghe khách hàng là ngài, hàng vừa đến tay liền muốn tôi đưa đồ tốt nhất cho ngài, hiện tại ngài là đại thần tài của hắn đấy! Vẫn là mặt mũi tam thiếu lớn, khiến anh em cũng dính được chút hào quang!"
Mạnh Thiệu Hiên đang phiêu phiêu dục tiên, mặc kệ hắn nịnh hót, chỉ khoát khoát tay lung tung: "Nói với hắn, cám ơn!"
"Ai u, hắn không dám nhận đâu, toàn bộ đều dựa vào Tam thiếu ngài để kiếm cơm đấy!"
Mạnh Thiệu Hiên mở mắt ra cười lạnh một tiếng: "Sao? Bộ trước đây lúc tôi chưa hút đồ chơi này, hắn liền chết đói ư?"
Ngụy Nhị thấy thần sắc nghi ngờ của anh, hoảng hốt vội cười làm lành, lại cầm bạch phiến tới: "Không nói tới hắn nữa, không nói tới hắn nữa, tam thiếu lại hút vài hơi đi?"
"Con mẹ nó, cút ngay cho tôi, dám cản đường Lô Địch tôi sao! Tôi ngược lại muốn xem thử ai có thể có bản lĩnh này!" Cửa phòng bao bỗng nhiên bị người phá mở, một phục vụ cuống quít đến ngăn cản, Lô Địch đánh cô ta một bạt tai, sau đó liền trực tiếp vọt vào. Vừa nhìn thấy Ngụy Nhị cầm bạch phiến trong tay, đang đưa tới trước mặt một người, tập trung nhìn vào, không phải Mạnh Thiệu Hiên thì có thể là ai?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng vừa mừng rỡ vừa chua xót, nhưng cũng không nhịn được phẫn nộ, phất tay đánh rơi vật kia xuống, cô lập tức níu lấy cổ áo Mạnh Thiệu Hiên, liều mạng kéo anh dậy: "Mạnh Thiệu Hiên! Anh tỉnh táo lại cho em! Nhìn bộ dáng bây giờ của anh đi! Anh có biết anh đang chạm vào cái gì không? Đó là ma túy, ma túy! Dính vào chính là chết!"
Ý thức anh rời rạc, mông lung nhìn thấy được trước mặt giống như có một người phụ nữ mà anh quen biết, nhưng người phụ nữ trang điểm xinh đẹp kia là ai? Anh mỉm cười, trên mặt tái nhợt lại là ánh sáng ôn hòa nhàn nhạt, cứ nhìn cô như vậy, mặt mày ấm áp, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Là em hả Lô Địch?"
Lô Địch ngẩn ra, tách một tiếng nước mắt liền rơi xuống. Cách xa ba năm, anh lại có thể không chút do dự gọi tên của cô, dù lúc này phải chết vì anh, Lô Địch cô cũng sẽ không chớp mắt một cái!
"Chúng ta đi, chúng ta đi cai nghiện, chúng ta không hút, không dính vào thứ đồ chơi này!" Lô Địch khóc kéo anh đi ra ngoài, Mạnh Thiệu Hiên bị cô kéo lảo đảo, nhưng lại không giận. Thấy Ngụy Nhị muốn ngăn cô, liền ngăn cản hắn, cười hì hì nói: "Đừng, tính tình em gái của tôi rất lớn, các người đừng tính toán với cô ấy làm gì."
Ngụy Nhị cười ngượng ngùng, không cam lòng nhưng vẫn lui sang một bên, Lô Địch kéo anh trực tiếp lao ra khỏi phòng bao, nhưng không ai chú ý tới Ngụy Nhị đang đứng ở trong phòng bao u ám, đôi mắt hắn mang theo thâm độc, gắt gao nhìn theo bóng lưng của cô.
Lô Địch kéo anh ra khỏi quán bar, gió đêm đông lạnh thấu xương. Anh mặc áo khoác mỏng manh, cái áo khoác dày vẫn còn ở trong phòng bao, chưa kịp lấy ra. Trên người Lô Địch còn mặc váy, trong khoảng thời gian ngắn hai người đều run lẩy bẩy.
Gió lạnh thổi, Mạnh Thiệu Hiên tựa hồ thanh tỉnh một chút, anh thấy Lô Địch mặc váy mỏng, liền cởi áo khoác của mình phủ lên trên vai cô: "Tiểu Địch, sao em còn làm ở nơi này?"
Lời vừa ra khỏi miệng, liền có chút hối hận, lúc trước tiền của Lô Địch đều đưa cho anh, anh vừa đi, liền quên sạch cô, bây giờ nói ra lời như vậy...
Lô Địch lại cười rực rỡ, hai tròng mắt lấp lánh, sáng trong suốt như nước, cô cởi áo khoác phủ lại cho anh: "Anh khoác đi, em không lạnh, em cũng đã quen rồi."
Anh nhất định không chịu, nước mắt cô liền rơi xuống, áo khoác mang theo nhiệt độ và mùi hương của anh bao bọc chặt lấy cô, cô hạnh phúc đến mức chỉ muốn chết đi. Nếu cứ như vậy mà chết đi, cô cũng không có tiếc nuối gì nữa!
"Sao anh lại dính vào thứ đó? Đúng rồi, anh và Phó tiểu thư... Các người, các người vẫn tốt chứ?"
Cô nhịn không được liền hỏi, trong lòng lại dâng lên chút đố kị, nhưng đố kị này lập tức biến mất, hóa thành nụ cười thản nhiên và thật sự chúc phúc. Gái điếm không xứng có được tình yêu, nhưng không có nghĩa là cô không thể không được giấu tình yêu dưới đáy lòng...
Mạnh Thiệu Hiên lại cười, sắc mặt anh càng tái nhợt hơn, gần như muốn cùng tan ra với tuyết trong suốt trên đất, cười cười, anh cúi đầu, giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy: "Đừng nhắc tới cô ấy, trong lòng anh sẽ không thoải mái, hút thứ này có thể khiến anh dễ chịu hơn một chút..."
"Dính vào thứ này sẽ không cai được đâu, anh sẽ chết đó!" Lô Địch nắm chặt cánh tay của anh, tâm hoảng ý loạn cầu xin: "Tam thiếu, cầu xin anh, cai đi, đừng đụng tới, sau này cũng đừng đụng tới nữa!"
"Anh không muốn cai. Tiểu Địch, cô ấy không cần anh, cô ấy thay lòng đổi dạ. Em biết không, trong lòng anh rất khó chịu? Anh hút thứ này, có thể quên cô ấy, quên cô ấy, lòng anh cũng sẽ không đau đớn khó nhịn ..."
Đầu của anh cúi thấp xuống, để ở trên vai của cô, lại có nước mắt lạnh lẽo nhỏ từng giọt xuống trên gáy của cô...
Nước mắt Lô Địch nhịn không được rơi xuống, tâm cô đau gần chết, "Cô ấy bỏ mặc anh ư? Vì sao cô ấy lại bỏ mặc anh, không ngăn cản anh chứ?"
"Cô ấy không biết, cô ấy bị bệnh, bệnh rất nặng... anh bỏ rơi cô ấy, chuyển ra ngoài..." Mạnh Thiệu Hiên mờ mịt nói, từng làn mưa hoa tuyết bay lả tả xuống, anh ngước mặt, chỉ cảm thấy rét buốt khó nhịn, tim giống như bị người ta dùng tay nắm lấy, anh đau đến không thở nổi...