Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, anh trực tiếp xuống xe, vòng qua xe đi tới ghế lái phụ, kéo cửa xe ra. Con ngươi đậm màu đã lạnh thêm mấy phần, cả người thoạt nhìn một mảnh xơ xác tiêu điều, anh cứ lãnh đạm đứng ở nơi đó, hời hợt nói một câu: "Phó tiểu thư, cô là muốn tự mình thoải mái xuống, hay là muốn tôi mời bảo vệ qua đây lôi cô ra?"
Tĩnh Ngôn lập tức cắn môi dưới, cô ta ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh chỉ nghiêm túc đứng ở nơi đó. Thân hình cao lớn gần trong gang tấc, cô ta chỉ cần đưa tay lên là có thể ôm anh, hôn anh giống như năm đó vậy. Nhưng lúc này, tất cả dũng khí của cô ta lại không còn sót lại chút gì.
Ở nước Pháp cởi mở và lãng mạn bảy năm, cô ta cho rằng bản thân đã tu luyện đến mức lô hỏa thanh thuần, nhưng chưa từng ngờ tới ở trước mặt Mạnh Thiệu Đình phát ra lạnh lùng và không thể nắm lấy, ở trước mặt Mạnh Thiệu Đình đã yêu Phó Tĩnh Tri - chị gái của cô ta, cô ta lại trở nên nhỏ bé và yếu ớt như vậy.
Cô ta ép buộc hận ý và chờ mong tràn ngập trở về, một mình cô ta trang điểm ở trong phòng tròn một buổi sáng, thay đổi cách trang điểm mấy lần, thay đổi vô số quần áo, rốt cuộc làm cho mình chói mắt xuất hiện ở trước mặt của anh, nhưng anh không hề dao động, ánh mắt lại nhẹ nhàng khinh thường rơi vào trên mặt của cô ta, tiện tay phá vỡ ngụy trang tinh xảo của cô ta.
Ai trước yêu, người đó liền thất bại.
Cô ta cười thảm đạm, nhưng vẫn không cam lòng: "Thiệu Đình, anh thật sự muốn đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy sao?"
Cô ta còn chưa nói xong, liền thấy anh dùng vẻ mặt không có biểu tình lấy ra di động bắt đầu quay số điện thoại...
"Anh không cần báo cảnh sát, tôi sẽ tự đi." Nụ cười trên mặt Tĩnh Ngôn bể tan tành từng chút một, cô ta ưu nhã và khéo léo xuống xe của anh, đứng ở trước mặt của anh, nhìn anh không nhúc nhích.
Mạnh Thiệu Đình ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta, không nhịn được nhíu mày, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Tĩnh Ngôn lại đột nhiên mở miệng, ánh mắt đuổi theo bóng lưng của anh: "Mạnh Thiệu Đình, sẽ có một ngày anh cầu xin tôi."
"Cô đừng vọng tưởng." Anh cũng không quay đầu lại, nụ cười bên môi lại vô cùng châm chọc.
"Vậy chúng ta liền mỏi mắt chờ mong." Sắc mặt Tĩnh Ngôn dần dần trở nên tái nhợt một mảnh, cô ta bỗng nhiên khống chế không được đuổi theo mấy bước, nhưng lại cười thê lương: "Mạnh Thiệu Đình, tôi muốn kết hôn với anh cả của anh!"
Bước chân Mạnh Thiệu Đình dừng một lát, nhưng lại tiếp tục vững bước về phía trước, "Vậy chúc mừng cô, phu nhân chủ tịch tương lai."
Cửa xe rầm một tiếng đóng lại, anh khởi động xe rời đi. Trong kính chiếu hậu, nhìn thấy thân thể thon dài tinh tế của Tĩnh Ngôn vẫn đứng lặng ở đó như trước, nhìn theo phương hướng xe anh rời đi, đáy lòng anh như đè ép một tảng đá lớn. Câu nói sau cùng của Tĩnh Ngôn, thật sự làm cho anh kinh hãi .
Trong chuyện này Hà Dĩ Kiệt cũng không có biện pháp nào, sợ rằng anh càng phải trả giá cực khổ gấp trăm lần. Anh cả có chỗ dựa vững chắc mạnh như vậy, chỉ sợ anh cũng khó có thể lay động, nhưng vốn anh cũng không có quá cuồng nhiệt với quyền lực, chính mình tự ra làm ăn cũng không phải là không thể được. Nhưng hiện nay, anh cả hoàn toàn không chấp nhận được anh, nếu không áp chế anh đến không hề xoay người, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Anh có thể thoái nhượng, có thể đúng lúc bỏ qua một ít vật ngoài thân, nhưng nếu bị người ta bức đến khó sinh tồn mà vẫn còn không biết phản kích, Mạnh Thiệu Đình anh liền sống uổng phí hơn ba mươi năm.
Một đường đầy cõi lòng tâm sự, lúc đến Tĩnh Viên đã là một giờ trưa. Khi anh đỗ xe liền suy nghĩ, lúc này cô đã ngủ trưa. Nhưng không ngờ đi tới biệt thự vừa nhìn, cô lại đang ngồi nghiêm túc trên sô pha phòng khách, dáng vẻ giống như đang đợi anh.
Cường ngạnh đè ép tất cả phiền lòng xuống, anh thay đổi bộ dáng vui vẻ thoải mái đi vào, cởi áo gió chuẩn bị đưa cho người hầu, lại phát hiện trong phòng khách chỉ có một mình Tĩnh Tri. Anh có chút kinh ngạc, dứt khoát treo áo khoác lên giá áo ở bên cạnh, đi tới trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay muốn ôm cô: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Bầu không khí có chút quỷ dị, anh nhịn không được mở miệng hỏi.
Tĩnh Tri mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lông mi thật dài rũ xuống, cứ như vậy che khuất ánh sáng lúc sáng lúc tối nơi đáy mắt cô. Cô cũng không tránh cái ôm của anh, chỉ là sau khi anh hỏi thăm, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Thiệu Đình, lần trước Phi Đồng bị bắt cóc, rốt cuộc là ai làm?"
Cô vừa hỏi như vậy, anh lập tức biết cô đã nghe được tiếng gió gì đó, mi giữa không khỏi hiện ra vẻ nghiêm nghị, bàn tay ôm cô cũng hơi buộc chặt một chút: "Ai nói bậy ở trước mặt em?"
Cô bỗng nhiên cười một tiếng, ngẩng đầu lên, trong tròng mắt đã là một mảnh yên lặng, như là một giếng nước khô cạn, không có một chút gợn sóng.
"Thiệu Đình, nếu như em không nghe chân tướng từ trong miệng người khác, có phải anh chuẩn bị giấu giếm em cả đời không?"
Cô đứng lên, thân ảnh gầy gò tựa hồ gió thổi sẽ bay, nhưng đáy mắt nồng đậm hận ý và xa cách hơn lúc trước của cô đã đánh bại anh trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện đều dần tích lũy lại với nhau, anh cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.
Cho tới nay đều là anh đuổi theo bước chân của cô, đều là anh cố gắng duy trì quan hệ lung lay sắp đổ giữa bọn họ. Cô chỉ thoáng tới gần một chút, anh liền có thể cảm giác được hạnh phúc lớn lao, nhưng mỗi lần sau khi cô tới gần, chính là càng lùi về phía sau.