Cô cho là anh không biết sao, sau mỗi một lần bọn họ xảy ra quan hệ, cô đều len lén uống thuốc. Cho tới bây giờ, cô đều chưa từng muốn sinh thêm một đứa nhỏ cho anh, sợ rằng vì Phi Đồng, cho dù cả đời này cô ở lại bên cạnh anh, cũng không chịu cho anh thêm một đứa con!
"Mẹ, con đưa mẹ đi... Mẹ, cũng đừng trách Tĩnh Tri, cô ấy nhất thời xoay chuyển tâm tư, con sẽ từ từ khuyên cô ấy..." Mạnh Thiệu Đình thấy bộ dạng tập tễnh của mẹ già, trong lòng càng áy náy. Làm mẹ con hơn ba mươi năm, bọn họ chưa từng có một ngày sống hòa hợp, mẹ cưng chiều và bảo vệ anh từ nhỏ đến lớn, anh đều ghi nhớ trong lòng, hồi bé càng lời thề son sắt nói sau khi lớn lên nhất định phải làm đứa con trai tốt nhất, để cho mẹ trôi qua cuộc sống thư thái. Thế nhưng bây giờ, mẹ lại bị anh - đứa con trai được yêu thương hiếu thuận nhất từ nhỏ tổn thương tâm thật sâu.
Cha mẹ trong thiên hạ đều không sai, huống chi hiện tại mẹ chủ động cúi đầu, bàn cờ trong lòng Mạnh Thiệu Đình nghĩ tự nhiên sẽ nghiêng về phía mẹ ruột của mình.
Đợi đưa bà Mạnh ra vườn, Mạnh Thiệu Đình một đường tâm sự nặng nề trở về biệt thự. Còn chưa vào cửa, liền nghe được tiếng cười nói vui vẻ của Tĩnh Tri và Phi Đồng truyền tới từ trong phòng, anh đứng rất xa, không nhúc nhích.
Trên đất trống trước biệt thự của cô trồng cây trúc, là một gốc cây to một người ôm không hết, ở giữa là một đường mòn quanh co. Lá trúc, cành trúc thưa thớt vươn dài ra, mơ hồ chặn tầm mắt, mà lúc này anh đứng ở dưới ánh hoàng hôn nhá nhem, tâm lại như là trăng khuyết mùa đông, mang theo lạnh lẽo thê lương.
Thống khổ của cô không phải bởi vì anh, vui vẻ cũng không phải là bởi vì anh, hết thảy tất cả đềuchỉ giống như là một màn kịch do anh tự hát ở trên đài tối đen, nhưng cô cũng có không kiên nhẫn, nhíu mi ngồi ngủ thiếp đi. Thậm chí nhất cử nhất động của anh, có thể còn không hấp dẫn cô bằng khay hột dưa nước trái cây dưới sân khấu.
Đợi cho đến khi người cuối cùng rời đi, anh nhìn thấy chỉ là cô giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt ngây thơ và bóng lưng xoay người rời đi của cô. Mà ở trong hiện thực, cô thỉnh thoảng cho anh ôn nhu và khuôn mặt tươi cười, giống như là sau khi diễn xong, cô ném mạnh vài đồng bạc khen thưởng vào trong khay nhỏ, chưa bao giờ liên quan đến chút tình cảm.
Giống như lúc này, anh và cô tan rã trong không vui ở Thương Lan đình, cô và mẹ của anh phát sinh tranh chấp, thậm chí ra tay đẩy người, anh hòa giải hai bên, tranh thủ vì cô và tương lai của mình, nhưng cô lại chưa từng để đoạn nhạc đệm này ở trong lòng, thậm chí vô tâm vô phế cùng vui đùa phát ra tiếng cười vui vẻ như vậy với Phi Đồng.
Anh đứng ở sau một cây trúc, ngón tay đặt ở trên cành trúc, tầm mắt giống như bị ngưng đọng lại, nhìn phòng khách náo nhiệt kia.
Thân thể nho nhỏ của Phi Đồng nhảy nháo, bướng bỉnh và đáng yêu, cô khom nửa người chạy đuổi theo nó, nụ cười tràn đầy ánh sáng ngọc. Đột nhiên anh cũng có chút hiểu, tâm cũng hoảng hốt lên theo, anh cho rằng cô chịu trở về khi anh xảy ra tai nạn xe cộ, anh cho rằng đến bây giờ cô còn chưa nói rời đi, anh cho rằng cô ngủ cùng một cái giường với anh như trước, anh cho là anh muốn cô, cô rất ít cự tuyệt, đây là vì cô tiếp nhận anh, nhưng anh sai rồi.
Người phụ nữ này đến là vì giày vò anh, thế giới của cô sớm đã không hề cho phép anh tiến vào.
Không biết đi vào từ lúc nào, anh trực tiếp đi qua phòng khách lên lầu. Tiếng cười đùa của Phi Đồng liền dần dần biến mất, có chút cẩn thận nhìn anh, chắc cô cũng đang nhìn anh, dùng ánh mắt đồng tình đáng thương nhìn anh.
Nhìn đi Mạnh Thiệu Đình, lúc trước mày cao cao tại thượng chà đạp cô ấy như bùn, có từng nghĩ đến sẽ có hôm nay? Có từng nghĩ đến sẽ có một ngày, mày sẽ xem người phụ nữ mà mày từng vứt bỏ trở thành như trân bảo không? Nhưng trong mắt cô ấy cũng đã không có mày, thậm chí cô ấy đã tự nhiên đến mức có thể sinh đứa nhỏ với người khác, thậm chí cô ấy sẽ không chịu cho mày một tia hi vọng...
Anh lên lầu vào phòng ngủ, tắm rửa lung tung liền ngủ mơ màng, lúc nửa mê nửa tỉnh. Nghe được cửa phòng vang lên tiếng động, sau đó có tiếng bước chân người đi vào, bình bịch bình bịch, lại làm cho tim của anh lập tức sống lại. Anh chính là không tiền đồ như vậy, chỉ cần cô đến, cho anh một khuôn mặt tươi cười, hoặc là kéo cánh tay anh lay động hai cái, tim của anh liền mềm nhũn, liền có thể cam tâm tình nguyện làm một vở hài kịch tới giải buồn cho cô.
Tiếng bước chân dần dần dời tới trước giường, anh ở phía dưới chăn, ngừng hô hấp, mà âm thanh cũng đã biến mất. Trong phòng yên tĩnh đến dọa người, tim anh đập nhanh đến gần như sắp ra khỏi cổ họng.
Tĩnh Tri đứng ở trong bóng tối, cô yên lặng nhìn người không nhúc nhích dưới chăn, trong lòng áy náy và đau lòng, dường như sẽ càng cuộn trào mãnh liệt hơn ở trong bóng tối. Cô biết anh nhìn thấy một màn hôm nay ở trong mắt, anh có chút mất hứng, thế nhưng muốn cô làm sao bây giờ? Muốn cô cười với người đàn bà kia? Còn không bằng ra tay giết cô!
Nhưng cô biết, một con ngựa thuộc về một con ngựa, Thiệu Đình không có sai, lòng của anh đối với cô, cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Mà nay cô tiến vào, chỉ cần anh giống như thường ngày ôm cô một cái, cô sẽ mềm lòng, sẽ không giận dỗi với anh. Lần sau bà Mạnh đến, cô chỉ cho rằng là người khách bình thường, sẽ không cười, nhưng ít ra cũng sẽ không thất lễ.
Nhưng anh nằm không nhúc nhích, cô biết anh không có ngủ, anh là không muốn để ý cô.
Từ trước đến nay anh đều biết da mặt cô mỏng, muốn cô chủ động thì khó giống như lên trời, hôm nay sau khi anh đưa mẹ anh trở về, không để ý cô ngay trước mặt Bình Bình, Phi Đồng, còn có người hầu, cô nhất định cảm thấy rất khó chịu, dù như vậy nhưng cô vẫn đuổi theo tới, đây đã xem như là thỏa hiệp cực lớn!
Anh là đàn ông, cần gì phải lòng dạ hẹp hòi? Nếu cô chịu lui một bước, anh cũng nên tự nhiên thuận thế xuống theo. Huống chi, lúc này trong lòng cô rất mâu
thuẫn khó chịu, anh còn chưa bao giờ cho cô mặt lạnh và khó chịu như vậy. Nghĩ tới đây, liền không nhịn được chuẩn bị vén chăn ngồi dậy, nhưng anh nghe được tiếng bước chân rời đi.
Cô đi, cô không chút do dự đóng cửa rời đi, tay vén chăn lên của Mạnh Thiệu Đình cứ dừng lại như vậy, anh cứ nằm sững sờ ở trên giường thoải mái dành cho hai người, cứ nhìn trần nhà đen kịt.
Cả phòng tối đen như vọt tới từ bốn phương tám hướng, chèn ép anh đến gần như không thở nổi!
Ly nước trên tủ đầu giường bị anh hung hăng quét xuống đất, nhưng còn chưa hết giận, anh đi chân trần xuống giường, ném bàn trà rầm một tiếng, tách trà rơi ào ào xuống đất, vỡ vụn thành một mảnh, trong đêm tối đặc biệt chói tai.
Nhưng anh chỉ cảm thấy dễ chịu một chút, liền ngồi một mình ở trên sàn nhà, rút mấy điếu thuốc, anh bỗng nhiên không muốn đợi ở chỗ này, không bao giờ muốn đợi ở chỗ này nữa!
Tĩnh Viên lại xinh đẹp thì có ích lợi gì? Không phải của anh, cũng không giúp được anh xoay chuyển lòng của cô, anh không muốn ở lại chỗ này dù chỉ là một phút đồng hồ.
Gần như là nhảy dựng lên, hai ba cái mặc tốt quần áo, anh trực tiếp lao xuống lầu, không để ý Bình Bình khoác áo đứng ở dưới lầu, lo lắng nhìn quanh muốn nói rồi thôi. Anh trực tiếp xông ra lấy xe, khởi động máy liền rời đi!
Anh mặc kệ ngày mai anh có hồi tâm chuyển ý hay không? Thế nhưng bây giờ, anh không muốn nhìn thấy cô, không muốn đợi ở nơi có cô!