Lông mi thật dài của Phi Đồng liền hạ xuống, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm mấy cái, rầu rĩ nói: "Con muốn ăn bánh bao hấp."
Thật đúng là một đứa bé, Tĩnh Tri cười lắc lắc đầu: "Mẹ mua cho con ăn được không?"
"Muốn ăn trong nhà ."
Tĩnh Tri ngẩn người, bỗng nhiên liền cắn răng: "Được, mấy ngày nữa chúng ta trở về nhà."
*********************************************************
Đến lúc bình minh, trong phòng bệnh có nắng sớm mờ mờ, hai người đàn ông canh giữ ở trước giường, trong mắt đều tràn đầy màu đỏ, mà ông lão nằm trên giường bệnh kia cũng chậm rãi mở mắt ra.
"Cha! Người đã tỉnh!" Mạnh Thiệu Tiệm phát hiện trước, lập tức kinh hỉ mở miệng hô.
"Lão già chết tiệt, lão già chết tiệt... Ông làm tôi sợ muốn chết, ông đã hôn mê một ngày một đêm rồi!" Bà Mạnh nghỉ ngơi ở một bên, vừa nghe được tiếng nói của Mạnh Thiệu Tiệm, lập tức tỉnh dậy, lảo đảo nhào tới đẩy Mạnh Thiệu Tiệm qua một bên, ghé vào bên giường Mạnh Chấn Tông liền khóc lên.
Thoạt nhìn sắc mặt Mạnh Chấn Tông vẫn rất không tốt, nghe được tiếng khóc của bà Mạnh, ông liền không chịu nổi nhíu nhíu mày.
Mạnh Thiệu Đình vội tiến lên phía trước, cầm khăn tay đưa cho bà Mạnh; "Mẹ, cha tỉnh, đây là chuyện tốt, mẹ đừng khóc. Cha còn rất yếu đấy, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng."
Bà Mạnh gật đầu, an ủi vỗ vỗ tay Thiệu Đình: "Con ngoan, cũng là con nghĩ chu đáo."
"Cha, không bằng cha nghỉ ngơi thật tốt. Con và mẹ, còn có anh cả liền nghỉ ở phòng bên cạnh, không quấy rầy cha nữa được không?"
Mạnh Thiệu Đình thấp giọng hỏi Mạnh Chấn Tông, không ngờ Mạnh Chấn Tông lại lắc lắc đầu, có chút tốn sức thì thào: "Đều đừng đi, ta có lời muốn nói."
Bà Mạnh sợ run một chút, nhưng vẫn nhìn Mạnh Chấn Tông, ôn nhu nói: "Lão gia, có lời gì để nói sau cũng không muộn..."
"Không được, chuyện cháu trai của ta, quan trọng hơn mọi thứ."
Mạnh Chấn Tông nói một câu này, liền mệt mỏi thở dốc. Mạnh Thiệu Đình và Mạnh Thiệu Tiệm cuống quít rót nước, thuận khí cho ông, ông mất một lúc lâu mới hòa hoãn lại.
"Cháu trai gì chứ?" Bà Mạnh lập tức nghiêm mặt, Mạnh Chấn Tông đã lâu không đề cập tới, bà còn tưởng rằng ông ta quên mất hoặc là không để ý nên không muốn nhắc tới thân phận Phi Đồng, nhưng không ngờ bên này vừa vạch trần chuyện của Mạn Quân, ông liền không thể chờ đợi được!
Mạnh Chấn Tông già nhưng vẫn cường mãnh, mặc dù đôi mắt đã già, không còn âm độc sắc bén như tuổi còn trẻ, nhưng cứ quét qua như vậy, vẫn sẽ còn có lực ảnh hưởng. Bà Mạnh không khỏi run run một chút, ánh mắt né tránh qua một bên không dám nhìn thẳng.
"Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng nói thẳng luôn. Phi Đồng là đứa nhỏ của Thiệu Hiên, đó chính là cháu đích tôn của nhà họ Mạnh, lúc này nên để đứa nhỏ này trở về. Mặc kệ chuyện gì, đứa nhỏ là vô tội."
"Không được!" Bà Mạnh lập tức như là gà xù lông, đây là điểm mấu chốt của bà, mặc kệ thế nào, chỉ cần không đụng tới điểm mấu chốt của bà thì bà đều có thể nhẫn, thế nhưng lần này tuyệt đối không được!
"Bà hoảng cái gì." Mạnh Chấn Tông thấy bà ta phản ứng kịch liệt như vậy, chỉ là không nhanh không chậm nói một câu.
Tiếng nói có chút sắc nhọn của bà Mạnh liền ngưng lại, sắc mặt của bà tái xanh, giấu giếm thanh sắc nhìn Mạnh Chấn Tông.
"Cha Phi Đồng là Thiệu Hiên, Thiệu Hiên là con trai ruột của Mạnh Chấn Tông tôi, Phi Đồng đó chính là cháu trai của nhà họ Mạnh, đây là sự thật không thể thay đổi. Không có đạo lý cốt nhục của nhà họ Mạnh chúng ta lưu lạc ở bên ngoài, cũng không phải nhà nghèo cửa nhỏ không nuôi nổi. Cứ quyết định như vậy, chờ tôi xuất viện, liền chính thức đón Phi Đồng về nhà."
Mạnh Chấn Tông nói xong, liền mệt mỏi nhắm mắt lại phất tay một cái; "Thiệu Đình lưu lại, bà và Thiệu Tiệm đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Mạnh Chấn Tông..." Bà Mạnh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cả người đều đang run run. Bà là vợ do ông ta dùng tam môi lục sính lấy về nhà, kết quả là lại cứng rắn bị một người phụ nữ thấp hèn bên ngoài cưỡi ở trên đầu! Cháu đích tôn nhà họ Mạnh? Chẳng lẽ ông còn muốn đón về để chia một chén canh ở nhà họ Mạnh? Mơ tưởng, mơ tưởng!
Mạnh Thiệu Tiệm thấy thế liền kéo ống tay áo bà Mạnh một chút, giấu giếm thanh sắc nháy mắt với bà. Lời nói của bà Mạnh đến bên miệng, cứng rắn nuốt xuống, bà gắt gao cắn răng một cái, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Cửa đóng lại, bên ngoài phòng là hành lang vắng vẻ.
Bà Mạnh đi về phía trước mấy bước, lúc này mới đứng lại: "Con kéo ta làm gì?"
Bà lạnh mặt, trong ánh mắt mang theo chán ghét. Nét mặt Mạnh Thiệu Tiệm không mang theo một chút gợn sóng, đáy lòng lại dần dần có một loại nóng nảy chuyển động như khát máu.
"Mẹ, từ trước đến nay cha nói một không nói hai, mẹ ở đây chống đối ông ấy, chỉ có thể phản tác dụng, không bằng nghĩ biện pháp khác."
Hắn đốt một điếu thuốc, thái độ khác thường không có cung kính, ngược lại mang theo mấy phần lãnh ngạo liếc nhìn.
Bà Mạnh đương nhiên là lập tức phát hiện hắn khác thường, trong lòng bà chợt lóe lên, tựa hồ có thứ gì đó không bị bà bắt được: "Con có biện pháp gì?"