Editor : May
Cô chợt ngẩng đầu lên, trán lập tức đụng vào cằm cứng rắn của anh, anh đau đến kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng lại theo bản năng xoa xoa cái trán của cô, cẩn thận kiểm tra nét mặt của cô; "Có đau không?"
Viền mắt Tĩnh Tri liền chua xót, nước mắt lập tức chảy ra ngoài. Cô hít hít mũi muốn khống chế nước mắt của mình, nhưng lại càng dồn ép ra nhiều nước mắt hơn.
Trở tay lập tức ôm chặt anh, chặt đến khiến anh lắp bắp kinh hãi, cười hì hì ôm ngược lại cô, nhẹ nhàng cọ xát ở cần cổ của cô: "Tại sao lại khóc, thực sự là quỷ thích khóc, người đã lớn như vậy."
"Anh không nên đối tốt với em như vậy. Mạnh Thiệu Đình, anh đừng đối tốt với em như vậy..." Cô ôm chặt lấy anh, khóc thở không ra hơi.
Cô không chịu nổi, anh thật sự đối với cô quá tốt, ép cô đến gần như không thở nổi.
Anh ngẩn ra, đáy mắt lướt qua mất mác nhàn nhạt, nhưng vẫn cười nói: "Làm sao vậy? Không yêu em được? Anh muốn đối tốt với em cũng không được sao."
Trong lòng cô chua xót khó chịu, đặt mặt ở trước ngực anh, không nói ra lời. Anh há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ còn lại một phòng trầm mặc. Ngực nóng hổi của anh cảm giác được nước mắt lành lạnh của cô, nụ cười liền tiêu tan một chút.
Anh biết vì sao cô lại nói như vậy, anh đều biết.
"Mạnh Thiệu Đình..." Giọng nói thật thấp của Tĩnh Tri vang lên, anh lập tức cảm thấy trên vai chợt truyền đến đau nhức, thì ra là cô cắn anh.
Anh đau đến mặt mũi trắng bệch, lại không có đẩy cô ra, mặc cho cô hung hăng cắn anh.
Hồi lâu sau, cô nếm đến vị máu tươi, đột nhiên buông ra giống như hỏng mất, trố mắt nhìn vết máu trên vai anh. Nước mắt trong hốc mắt cô tùy ý rơi xuống, lòng của cô có chút đau, thật giống như cảm giác đau này là vì anh.
"Ngủ đi, không nên nghĩ nhiều việc như vậy. Em chỉ cần an tâm nên làm gì thì làm cái đó, tất cả đã có anh." Anh không để ý vết thương trên vai, thấy cô có chút áy náy nhìn anh, liền dỗ dành ôm cô vào trong ngực.
"Mạnh Thiệu Đình..." Cô hít hít mũi, mắt to ngập nước nhìn anh: "Có đau hay không..."
Trái tim anh ấm áp, lắc lắc đầu, sờ sờ mặt cô: "Không đau, ngủ đi."
Cô lại không tin, tay nhỏ bé lành lạnh cọ đến trên vai của anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
Anh lập tức không khống chế được ôm chặt lấy cô, mặt chôn sâu ở trong gáy thơm ngát của cô, lòng của bọn họ đan xen vào cùng một chỗ, nhanh chóng và nhiệt liệt.
"Tĩnh Tĩnh, đừng rời khỏi anh, đừng rời khỏi anh."
Anh bỗng nhiên mở miệng, trong lòng lại âm thầm sinh ra sợ hãi, ôm cô thật chặt vào trong ngực, lại cảm giác mình ôm chỉ là một cô hồn không có hình dạng. Anh sợ hãi, sợ hãi buông lỏng tay, cô lại sẽ đi, lại biến mất, không phải cô không yêu anh… không yêu ư?
Anh cảm giác được, dù cho cô nguyện ý triền miên với anh, dù cho cô cam tâm tình nguyện đưa thân thể của cô cho anh, nhưng anh không cảm giác được lòng của cô. Cô lúc khóc lúc cười, hoặc giận dữ hoặc phẫn nộ, nhưng cuối cùng lại không liên quan đến chuyện yêu anh.
Từ đầu chí cuối, sự thật này...rất rõ ràng.
Nhưng nếu có thể lựa chọn một lần nữa, anh vẫn không chắc chắn mình có sẽ đẩy cô ra lần nữa hay không?
Không sợ, lúc này thời gian còn dài như vậy, anh và cô chỉ vừa mới sống ba mươi năm ngắn ngủi, còn có đủ thời gian khiến băng cứng trong lòng cô tan rã, khiến anh càng yêu cô sâu hơn.
Tĩnh Tri không thể trả lời, anh siết cô gần như không thở nổi, đầu óc choáng váng căng trướng khó chịu, lại lung tung gật đầu đáp một tiếng: "Được."
Cảm giác được anh bỗng nhiên thở dài một hơi, tâm cô cũng sinh mấy phần trấn an, trở tay khẽ vuốt ở trên lưng anh từng chút một.
"Ngủ đi, mệt chết được." Trong giọng nói của cô có mệt mỏi nồng đậm, anh yêu thương buông cô ra, nhưng vẫn dây dưa ôm nhau với cô. Hô hấp của hai người dần dần quấn quýt với nhau, trong thoáng chốc lại cảm thấy, hóa ra như vậy là có thể không tịch mịch.
Nhà mới của nhà họ Mạnh.
Mạnh lão gia và vợ ngồi ở một bên bàn rất lớn, mà một chỗ khác, chỉ ngồi một mình Mạn Quân.
Bà Mạnh uống một chút sữa, liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống không kia, bỗng nhiên thở dài một hơi, ánh mắt lại có chút ai oán lướt qua Mạn Quân.
Mạn Quân cũng quá vô dụng, lung lạc không được tâm Thiệu Đình. Hiện tại Thiệu Đình ở bệnh viện không trở về nhà, nghe nói lập tức muốn dời đến Tĩnh Viên sống với hồ ly tinh kia, bà bị chọc tức đến toàn thân đều đau, nhưng cũng không có biện pháp gì? Lão đầu bức nó thành như vậy mà nó cũng không chịu quay đầu lại, bà thì có thể làm gì? Chẳng lẽ phải thật sự đoạn tuyệt quan hệ mẹ con? Bà không bỏ được, đó quả thực chính là khoét lòng của bà!