Anh muốn cô. Đúng, anh không bao giờ nguyện ý buông người phụ nữ này ra nữa, không bao giờ nguyện ý đẩy cô tới bên cạnh người khác nữa. Bất kể như thế nào, anh cũng phải giữ cô ở lại bên cạnh anh, bao gồm người của cô, lòng của cô, đều là của anh!
Máu trong mạch máu tựa hồ như đang kêu gào sôi trào, bàn tay của anh bỗng nhiên trượt xuống từ trên vai của cô, cầm giữ vòng eo mảnh khảnh của cô.
Lòng bàn tay nóng hổi, gần như muốn hòa tan máu của cô. Tĩnh Tri cả kinh, trở tay đẩy anh ra, mà lúc này anh chỉ tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi, cài nút áo xộc xệch, lộ ra bắp thịt ran chắc và trơn nhẵn trước ngực. Tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô liền để ở trên lồng ngực kiên cô của anh, xúc cảm trơn mịn như vậy, hại anh lập tức hút ngược một hơi khí lạnh!
Mà đồng thời, tay ôm vòng eo của cô chợt kéo cô vào trong lòng, môi của anh cũng đè ép xuống theo, hôn một đường từ mi mắt của cô xuống khóe môi phía dưới. Hơi thở của anh rất nóng, như là một ngọn lửa đang thiêu đốt cô, cô đầu váng mắt hoa, ra sức đẩy anh. Tay nhỏ bé xô đấy lung tung ở trước ngực của anh, lại càng kích thích anh!
Tĩnh Tri chỉ nghe hô hấp của anh càng ngày càng gấp, thậm chí bàn tay anh vốn đang ở trên lưng cô, giờ đang một đường chạm đến ngực của cô!
"Mạnh Thiệu Đình! Anh làm cái gì..." Cô nổi giận đến sắc mặt đỏ bừng, liều mạng tiếp tục đấy anh, nhưng anh lại nhanh chóng bắt được cánh môi đỏ tươi của cô. Sau nụ hôn trằn trọc, đầu lưỡi linh hoạt của anh cạy mở khớp hàm cắn chặt của cô, bắt được cái lưỡi non mềm của cô, lập tức hung hăng mút hôn. Ngực Tĩnh Tri phập phồng lên xuống kịch liệt, tay mềm để ở trước ngực của anh gần như không còn một tia khí lực.
Nhưng cô vẫn còn lý trí, cô không muốn phát sinh quan hệ với anh dưới tình cảnh như vậy. Coi như là cô đồng ý bắt đầu lại với anh, cô cũng không muốn ở dưới tình huống này.
Tất cả vẫn là một mảnh hỗn độn, cô không thể mơ hồ để cho mình lần nữa ngã vào.
"Tĩnh Tri, không nên chống cự tôi nữa, tôi yêu em!" Trong ánh mắt cực nóng của anh, tựa hồ thiêu đốt hai ngọn lửa, mà trong nháy mắt tiếng nói của anh rơi xuống, anh lại hôn một lần nữa. Nụ hôn sâu như vậy, gần như cưóp đoạt hết mọi thứ từ trong cơ thế cô. Cô không thể hô hấp, hai gò má hồng mê người, mắt tuyệt vọng trừng lớn, mà hai tay nhỏ bé kháng cự của cô đã bị anh giữ ở sau lưng.
Tư thế bức bách như vậy khiến cơ thể cô không thể không cong lên, cách quần áo hơi mỏng, mềm mại của cô đè ép gắt gao ở trước ngực rắn chắc của anh...
Anh thoải mái thở dài một tiếng, hầu kết khêu gợi chuyển động lên xuống, mà nụ hôn kia đã sớm rời khỏi môi của cô, đang mút hôn trên xương quai xanh tinh xảo của cô. Tĩnh Tri cảm giác mình như là bị gác ở trên lửa nướng, cô cảm thấy khó chịu, lại cảm thấy trong thân thể giống như có biến hóa nhỏ kì quái. Cô không phải cô gái nhỏ, cô biết rõ đây là cái gì, phát hiện này làm cho anh phấn khởi, nhưng lại làm cho cô cảm thấy khuất nhục.
Chẳng qua là một nụ hôn, Phó Tĩnh Tri cô lại trầm luân sao... Không, cô không the như vậy, nếu lúc này cô không đấy anh ra, cô cũng sẽ tự khinh thường chính cô!
Trong đầu cô còn đang rối rắm hỗn loạn, nhưng tay anh lại lập tức dời lên, cách áo sơ mi thật mỏng, nắm lấy mềm mại trước ngực cô!
Sức lực anh lớn như vậy, vào giây phút cầm lấy của cô, anh bỗng nhiên sững sốt phát hiện biến hóa của thân thể cô. Anh gần như không cách nào nắm của cô bằng một tay! Ket luận này làm cho anh đặc biệt kích động, máu toàn thân tựa hồ vọt lên, đều tập trung vào một chỗ. Anh cảm giác bụng dưới kéo căng khó chịu, trong cổ họng không tự chủ phát ra tiếng than nhẹ khêu gợi, anh không kịp bận tâm cảm thụ của cô, bàn tay dùng sức nhào nặn. Xúc cảm mềm mại kia thật sự là quá
tuyệt vời, anh gần như không cách nào làm cho chính mình dừng lại. Không, cho dù chết, anh cũng không chịu dừng lại nữa!
Tĩnh Tri gần như sợ ngây người, động tác của anh vừa cuồng dã lại vừa thô lỗ, không biết giằng co bao lâu, cô mới bỗng nhiên kịp phản ứng, cảm giác được động tác to gan càn rỡ của anh, toàn bộ khuôn mặt cô sung huyết gần như sắp no tung! Người đàn ông này! Anh thật sự là quá vô liêm sỉ!
Nút cài áo sơ mi của cô gần như đều sắp bị anh kéo ra hết, thậm chí vừa cúi đầu, cô liền thấy được áo ngực của cô. Trong lúc nhất thời, cảm giác khuất nhục mãnh liệt cuộn trào kéo tới, Tĩnh Tri bỗng nhiên hung hăng nhắm mắt lại, liều mạng đấy cả người anh ra. Cô kéo lung tung vạt áo, trong mắt to lại tràn đầy nước mắt, sau đó một giọt lại một giọt rơi xuống...
"Anh khốn kiếp! Mạnh Thiệu Đình! Anh khốn kiếp—" Cô khóc lớn xoay người sang chỗ khác không muốn nhìn anh nữa, chỉ là không ngừng mắng anh khốn kiếp!
Giống như là một chậu nước đá tưới xuống đầu, vừa rồi Mạnh Thiệu Đình còn thấy chính mình đang ở thiên đường, nhưng chỉ chốc lát anh lại ngã vào địa ngục.
Trong cơ thể còn thiêu đốt một ngọn lửa không thể dập tắt, nhưng lại không có biện pháp thực sự cường ngạnh với cô, chỉ đành cố gang ép buộc chính mình hít sâu vài hơi, khàn giọng nhận lỗi: "Tĩnh Tri... Xin lỗi, đừng khóc được không?"
Anh vỗ bả vai của cô, nhưng lập tức bị cô hất ra. Cô còn chưa hết giận, dứt khoát đứng lên chuan bị bỏ đi, nước mắt làm sao cũng không thể ngừng được, trong lòng nghẹn khuất gần như đều sắp nổ tung!
Anh vốn là như vậy, vẫn không quan tâm làm càn với cô, anh mặc kệ trong lòng cô muốn cái gì, mặc kệ cô có tiếp nhận anh hay không, mặc kệ cô có cam tâm tình nguyện anh làm như vậy hay không? Anh luôn luôn theo ý của mình, muốn làm gì thì làm, anh đây là xem cô trở thành cái gì?
"Tĩnh Tri..." Anh hơi nhíu mày, lần nữa đưa tay kéo cô: "Đừng khóc được không? Neu em không cam tâm tình nguyện, sau này tôi sẽ không như vậy nữa."
Anh chỉ đành chờ, ai bảo cô gái nhỏ này vốn mẫn cảm và đa nghi như vậy, không muốn tin tưởng anh là thật thích cô, mới có thể khiến anh không kiềm chế được, mới có thể khiến anh không thể khống chế chính mình.
"Tôi không muốn đợi ở chỗ này, tôi muốn đi về, tôi đã không nhìn thấy bánh bao nhỏ một tuần rồi."
Tĩnh Tri lau lung tung nước măt, chỉ cảm thấy ủy khuất nói không hết. Cô không nên lại ở chỗ này, Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn giống như một con rắn sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, thừa dịp cô không chú ý sẽ hung hăng cắn cô một ngụm.
"Không được!" Anh gần như là lập tức cự tuyệt, "Cuối tuần chính là sinh nhật của em, qua hết sinh nhật thì tôi và em đi đón Phi Đồng!"
"Tôi không muốn!" Tĩnh Tri gắt gao siết chặt hai nắm đấm, cô oán hận nhìn anh, môi đều đang run rẩy: "Tôi chính là không muốn! Tôi muốn đi về, hiện tại liền trở về."