Editor: May
Thương nhân đều không làm buôn bán lỗ vốn, ông đã dạy nó vào lúc ba tuổi, nhưng đến bây giờ, ông đếm tính toán trên đầu ngón tay, nó đã tốn bao nhiều trên người phụ nữ kia rồi?
Không nói lần mất giá thầu thấp nhất trước đây, có thể giải thích thay nó là vì không muốn người phụ nữ nó thích chịu tai ương lao ngục, thế nhưng lần này thì tính là cái gì? Một khoản vốn lưu động không nhỏ của Mạnh thị không cần dùng ở chỗ cần thiết nhất, thì cũng nên cố gắng dùng ít nhất để tạo lợi nhuận lớn nhất chứ? Nó làm chủ tịch Mạnh thị, người nối nghiệp do một tay ông bồi dưỡng, chẳng lẽ lại hồ đồ tới trình độ này sao?
Dùng giá tiền rõ ràng bị người làm thịt mua mảnh đất này, nếu dùng vào việc buôn bán thì ông cũng không nói cái gì, nhưng hiện tại nó muốn làm gì? Phục hồi Tĩnh Viên như cũ để tặng cho người phụ nữ kia? Dù là tỷ phú cũng sẽ không dung túng con trai của mình làm mua bán lỗ vốn như vậy.
"Lão gia không nên kích động, thân thể quan trọng. Nhị thiếu gia cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, huống chi bây giờ nhị thiếu gia còn đang nằm trong bệnh viện, phải biết rằng bên này náo thành như vậy, chẳng phải là..."
"Tôi quản nó náo thành cái dạng gì!!" Mạnh lão gia tức giận đến phát run, không ngừng nện gậy xuống: "Nó đã dám làm, cũng đừng sợ gánh chịu hậu quả. Tôi nhìn nó từng bước một vạn kiếp bất phục, nếu tôi thờ ơ, chính là lấy tương lai Mạnh thị đánh cuộc!"
"Lão gia cũng đừng quá tức giận, mọi người là người một nhà. Lại nói chút tiền ấy, chúng ta vẫn kiếm lại được, nhị thiếu gia luôn luôn hiếu thuận, chờ ngài ấy hết mơ hồ, dĩ nhiên là biết mình sai rồi. Bụi ở đây quá lớn lại ầm ĩ, lão gia không ngại thì để bọn Tiểu Lục ở đây nhìn, ngài về nhà nghỉ ngơi đi?"
"Nếu nó nghiêm túc, đừng nói những thứ này, dù mười lần thế này, tôi cũng không để vào mắt. Vợ gia đình danh môn còn ở trong nhà, coi như là muốn tìm
vui, cũng nên tìm vui trên người đứa nhỏ Mạn Quân, mà không phải là người phụ nữ không đứng đắn kia!"
Mạnh Chấn Tông nói đến đây, không khỏi có chút nhụt chí, ông tựa hồ lập tức già đi rất nhiều, xoay mặt nhìn người bên cạnh vẫn nhẹ giọng khuyên ông: "Lão Lục, ông nói, có phải tôi làm sai rồi không? Giao cơ nghiệp Mạnh thị cho Thiệu Đình, có phải là tính sai rồi không? Đổi thành lão đại, làm sao cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy?"
Người nọ hơi trầm tư, trong mắt có một tia sáng không rõ ràng hơi hiện lên, ông ta cân nhắc ngữ khí một chút mới nhàn nhạt nói: "Nhị thiếu xác thực là tiền đồ vô hạn, nhưng khuyết điểm là thiếu kinh nghiệm, làm việc lại xúc động cố chấp. Như chuyện lần này, xác thực náo có chút không ổn, nhưng nếu thêm một thời gian, tất nhiên có thể thành châu báu. Mặc dù các phương diện của đại thiếu gia đều tốt, chỉ là không quyết đoán bằng nhị thiếu, nhưng quý ở kiên định bình ổn, tâm tư kín đáo, người như vậy tuy không làm ra đại sự trong một đêm, nhưng nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài. Nếu Mạnh thị ở trong tay đại thiếu gia, tất nhiên là trường thịnh không suy."
"Theo ý tứ của ông, hình như cũng xem trọng Thiệu Tiệm?" Con ngươi vẩn đục của Mạnh Chấn Tông đột nhiên trở nên lợi hại như chim ưng. Ông nhìn chằm chằm người trước mặt, mà người nọ chỉ là một bộ dáng chất phác, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chậm rãi nói: "Đây chỉ là một chút quan điểm của tôi, khiến lão gia chê cười."
Mạnh Chấn Tông lại nhíu chặt mày, bỗng nhiên hỏi: "Sao Thiệu Đình lại xảy ra tai nạn xe cộ? Ông chuẩn bị xe cho tôi, hiện tại tôi lập tức đi bệnh viện. Hình như tôi nghe nói, chân nó có chút không tốt?"
Sắc mặt người họ Lục kia biến đổi một chút, cuống quít quay đầu phân phó người đi chuẩn bị xe rồi mới lên tiếng: "Lão gia đừng gấp, nhị thiếu gia là người tốt, tự nhiên sẽ có trời phù hộ. Tôi đã hỏi An Thành, cũng không đáng lo ngại, đúng là đụng phải chân, nhưng tôi cũng không biết tình huống thật sự."
Mạnh Chấn Tông vẫn đau lòng, liên tục nhìn mọi người, vừa liên hệ với bác sĩ nổi danh ở nước ngoài, vừa để người ta đi hỏi thăm phương thuốc cổ truyền đông y, thẳng đến khi lên xe mới ổn định lại.
Lão Lục nhìn kỹ vẻ mặt của ông, trong lòng âm thầm oán thầm. Vị trí Mạnh Thiệu Đình ở trong lòng hai lão già nhà họ Mạnh không phải chuyện đùa, nhưng lần này là một thời cơ vô cùng tốt. Không nghĩ tới trời cao cũng giúp các ông một tay, đúng lúc này nó lại gặp tai nạn xe cộ, coi như là không xảy ra chuyện Tĩnh Viên này, cũng nên tháo xuống quyền lực lớn ở trên người nó. Mà người tiếp nhận, ngoại trừ đại thiếu, không có người khác có thể gánh được. Tam thiếu sẽ không ở trong phạm vi suy nghĩ, mấy năm này vẫn bị giam giữ ở nước ngoài, không phải người làm nên chuyện.
Nghĩ đến đây, tâm tư dần dần bình tĩnh, chỉ là vẫn trằn trọc suy nghĩ ở trong lòng, may mà phát ra được một kích trong giây phút quan trọng.
Ngược lại đến bệnh viện liền thấy An Thành mang theo vài người chờ ở dưới lầu, vẫn là ngôi nhà độc lập ở trong bệnh viện của Thẩm Bắc Thành. Đã phẫu thuật xong, nhưng vẫn còn thuốc mê, phải chờ nửa tiếng đồng hồ mới có thể mất đi hiệu lực.
Mạnh lão gia gấp gáp chạy về từ California chưa đến mấy ngày, vốn tuổi già chịu không nổi giày vò, hai ngày nay lại liên tục gặp mấy lần đả kích, càng cảm thấy thân thể có chút không chịu nổi. Vừa xuống xe liền cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, nhưng trong lòng lại nhớ mong Mạnh Thiệu Đình, chống đỡ một chút tinh thần đi đến nhà nhỏ.
Bà Mạnh đang ngồi ở trong phòng khách, một đôi mắt đã khóc đến hoàn toàn sưng đỏ. Mà Mạn Quân cũng ngồi ở một bên, hai mắt như quả đào, nhưng vẫn cường ngạnh chống đỡ khuyên giải an ủi bà Mạnh.
"Thiệu Đình đâu, tình huống thế nào? Bác sĩ nói như thế nào?" Mạnh lão gia quét mắt nhìn An Thành một cái, ánh mắt sắc bén luôn miệng hỏi thăm.
An Thành hoảng hốt bước lên phía trước đáp: "Tiên sinh yên tâm, bác sĩ nói nhị thiếu cũng không đáng lo ngại. Chỉ là lúc gặp chuyện không may đè ép chân trái, hiện tại đã làm giải phẩu, cũng đã bó thạch cao, sẽ không có chuyện gì."
Mạnh Chấn Tông nghe An Thành nói như vậy, nhưng bộ dáng vẫn còn có chút không tin, lại dò hỏi: "Không phải đang hù dọa ta sao? Ta nghe nói xe đều đụng đến hỏng, quả thật không có việc gì ư?"
"Là thật, không có việc gì, tôi nào dám lừa ngài?" An Thành cười khổ, lại có chút mất tự nhiên nhìn nhìn bà Mạnh bên kia, "Bằng không ngài hỏi phu nhân đi, bác sĩ nói gì, phu nhân đều nghe được."
Quả nhiên ánh mắt Mạnh Chấn Tông liền nhìn lên mặt bà Mạnh: "Bác sĩ nói vậy thật sao?"
Nước mắt bà Mạnh lại rơi xuống: "Chấn Tông, mặc dù bác sĩ nói không có trở ngại lớn, nhưng tôi thấy rất sợ, chẳng may có di chứng gì đó, vậy tôi phải làm sao bây giờ... Đứa con trai này của tôi, nếu nó không tốt, sao tôi sống được đây..."