Tĩnh Tri trở về nhà, nữ giúp việc đã dẫn Tiểu Tử đi chơi, cô tắm rửa rồi nằm xuống giường, vừa nằm xuống liền ngủ đến trưa, lúc cô mở mắt, nhịn không được rên rỉ một tiếng, đầu như muốn nổ tung, xương cốt cả người muốn rã ra, mà mắt mở không lên, cô mệt mỏi xoa xoa thân thể rã rời, lại còn không ngừng dựt.
Trong lòng Tĩnh Tri có chút sợ hãi, cô khoác áo đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, liền thấy Tiểu Tử được người giúp việc dẫn đi chơi xuất hiện, đang chơi đùa, trong lòng cô yên tâm một chút, mà theo sát sau, lại mang tất cả mảng lớn sợ hãi, âm thầm sợ hãi.
Tĩnh Tri đứng ngây ngốc trước cửa sổ một chút, liền đi tắm rửa, chờ cô thu dọn xong đi ra, ngồi lau tóc ở bàn trang điểm, mí mắt lại bắt đầu dựt lên.
Cô dứt khoác để khăn mặt xuống, ra sức xoa xoa mí mắt của mình, chỉ lát sau, lại dựt mấy cái, cô thở dài, đây là sao?
May mà Tiểu Tử đã trở về, lập tức tâm tư của cô liền bị chuyển hướng, ăn cơm trưa với con, lại dỗ bé ngủ, liền quăng chuyện mí mắt không ngừng dựt tới chín tầng mây.
Sau khi Tiểu Tử ngủ, Thanh Thu gọi điện thoại tới, là hỏi tình hình của cô, trong điện thoại, hai người chưa nói được mấy câu, Tĩnh Tri nghe được lời nói áy náy của Thanh Thu, vốn trong lòng có chút tức giận liền biến mất, hai người nói mấy câu, rồi nói tạm biệt.
Gần lúc cúp điện thoại, Tĩnh Tri bỗng nghĩ đến Tương Tư, liền thuận miệng hỏi một câu, không ngờ giọng nói của Thanh Thu bỗng nghẹn ngào, hơn nữa ngày, cô ấy mới chậm rãi nói một câu: “Tĩnh Tri, Tương Tư sinh non ở bệnh viện.”
“Cái gì?” Thân thể Tĩnh Tri bỗng cứng đờ, cô luôn thích Tương Tư, cô ấy xinh đẹp lại hoạt bát, tâm tư lại cực kì đơn thuần, so với Thanh Thu luôn có tâm sự nặng nề, bộ dáng của cô ấy luôn luôn vui vẻ, mà tối qua, mặc dù cô ấy và Hà Dĩ Kiệt có chút kì lạ, thế nhưng, tóm lại vẫn là tươi cười vui vẻ, bộ dạng hoạt bát, đang tốt lành, sao lại sinh non?
“Chính là hôm qua lúc cậu và Thiệu Đình rời đi không lâu, chúng ta cũng đi khách sạn nghỉ ngơi, sau đó ... Buổi sáng hôm sau thức dậy Tương Tư lại gọi điện cho mình, nói cô ấy đang ở bệnh viện, cô ấy sinh non ... Mình, mình hỏi cô ấy, cô ấy chỉ khóc, một chữ cũng không nói.”
“Bây giờ mình tới liền, ở bệnh viện nào?” Tĩnh Tri biết sinh non đối với người phụ nữ có bao nhiêu tổn thương, mà Tương Tư vẫn còn trẻ, cô ấy biết cái gì? Bây giờ nhất định đã sợ hãi muốn chết, còn có, Hà Dĩ Kiệt đâu? Sao anh ta lại không ở bên cạnh Tương Tư.
“Được, mình biết bệnh viện này, mình tới liền, Thanh Thu, Hà Dĩ Kiệt đâu? Sao anh ta lại không ở bên cạnh Tương Tư?”
Giọng nói của Thanh Thu mang theo chút tức giận, Thanh Thu cười lạnh mấy tiếng: “Hà Dĩ Kiệt? Cậu nhắc tới anh ta? Anh ta là đàn ông sao? Biết rõ Tương Tư mang thai, còn ép cô ấy lăn qua lăn lại, đây không phải là định giết chết Tương Tư?”
“Tớ đi theo bác sĩ nghe được lí do, Tĩnh Tri, tớ tức muốn chết rồi, tớ chưa bao giờ gặp một người đàn ông vô sỉ tới vậy, xem như anh ta và Tương Tư có thù hận sâu sắc, cũng không nên dùng phương thức như vậy chà đạp người chứ? Dù sao đó cũng là con của anh ta, là một mạng người đó.”
Thanh Thu càng nói càng tức, Tĩnh Tri cũng cảm thấy tức giận, cô chỉ nghe Thanh Thu nói vậy mà đã không nhịn được tức giận và thương cảm, mà Tương Tư thì sao? Cô ấy mới học năm ba đại học, cô ấy vừa mới bước qua tuổi hai mươi, sau này cô ấy phải làm sao?
Tĩnh Tri lái xe đến bệnh viện, Tương Tư đang ngủ, vẫn không thấy bóng dáng của Hà Dĩ Kiệt, nhưng Thẩm Bắc Thành đứng ở bên ngoài phòng bệnh, không biết nói chuyện điện thoại với ái, mày chay lại, vẻ mặt u ám.
Vành mắt Thanh Thu sưng đỏ, chỉ là một lần lại một lần lau mồ hôi lạnh trên trán của Tương tư, cô ấy ngủ không yên, môi phiếm đen, mà mắt cũng sưng đỏ như hột đào, hiển nhiên khóc rất lâu.
Tĩnh Tri vừa thấy Tương Tư lúc này, nước mắt liền rơi xuống, Thanh Thu hoảng sợ vội vàng kéo cô qua phòng nghỉ kế bên, đóng cửa lại, lúc này mới ngồi xuống sô pha, nước mắt cũng rơi xuống, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tĩnh Tri, Hà Dĩ Kiệt anh ta không phải người, không phải người!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tớ nhớ lúc trước, quan hện của bọn họ cũng không giống như bây giờ, đang tốt đẹo, sao lại như vậy...”
Thanh Thu lắc đầu, cô mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nước mắt lại chảy xuống: “Tĩnh Tri, cậu không biết, hơn hai năm, vẫn luôn là như vậy, không biết anh ta đã hành hạ Tương Tư bao nhiêu lần, thế nhưng, tớ bất lực, ngay cả Thẩm Bắc Thành, anh ấy cũng không chịu được, thế nhưng anh ấy cũng không có cách nào...”
“Vì sao lại không có cách? Người đều phải chết, chẳng lẽ cứ để Hà Dĩ Kiệt tiếp tục tuỳ tiện như vậy? Chẳng lẽ không có luật pháp?”
Mặt Tĩnh Tri vì tức giận mà đỏ ràn, cô thở thật mạnh, ngồi trên sô pha nửa ngày cũng không có phản ứng .
Thanh Thu cười khổ một tiếng: “Tĩnh Tri, không ai có thể làm gì được Hà Dĩ Kiệt, Thẩm Bắc Thành không được, Mạnh gia cũng không được, tớ và cậu, càng không được.”
Tĩnh Tri gắt gao cắn chặt môi, bỗng nhiên cười, chút ý cười kia lại mang theo vài phần lạnh buốt: “Phải không, vậy chúng ta cứ nhìn Tương Tư trải qua cuộc sống nửa sống nửa chết ấy, chúng ta xem như không có việc gì nhìn Tương Tư cả ngày cười cười lấy lòng, sau đó tự an ủi mình, cơ may của cô ấy không phải quá kém? Chúng ta cứ như vậy làm bạn bè của cô ấy? Cứ như vậy phụ một tiếng chị của cô ấy với chúng ta?”
“Thế nhưng có thể làm gì? Chúng ta đi kiện anh ta? Ai có thể kiện được anh ta? Lại nói, lúc đầu Tương Tư chủ động đồng ý làm tình nhân của hắn, hiện tại đi kiện ngược lại anh ta, ai tin?”
Thanh Thu cũng rối lên, chẳng lẽ cô không khổ sở? Thế nhưng cô có thể làm gì? Ngay cả Thẩm Bắc Thành cũng không có cách nào, cô chỉ là một cô gái không quyền không thế không cha không mẹ thì phải làm sao?
“Tương tư chủ động đồng ý làm tình nhân của anh ta? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tĩnh Tri nghe không hiểu, xem bộ dáng của Tương Tư, cũng tốt không có yêu thsich Hà Dĩ Kiệt, vì sao cô ấy lại đồng ý làm tình nhân của anh ta?
“Lúc trước nhà Tương Tư gặp chuyện không may, là Hà Dĩ Kiệt ra mặt an táng cha mẹ cô, Tương Tư vì báo ân, mới đồng ý làm người phụ nữ của hắn.”