Hai giờ sáng.
Cô mệt mỏi, sau khi uống thuốc, thân thể đỡ đau hơn rất nhiều, nhưng mệt mỏi liền tới.
"Tĩnh Tri."
Anh đánh vỡ yên lặng, cái tay bị thương kia càng đau lợi hại hơn, nhưng anh không muốn quản.
"Chúng ta đi tới ban công ngồi một lúc."
Ngồi ở trên ban công, cách nhau gần hơn.
"Tĩnh Tri, có phải em rất hận tôi không?"
Gật đầu, lại lắc đầu.
"Tĩnh Tri, em còn nhớ rõ phòng sách của em trong nhà họ Mạnh cũ không?"
Gật đầu.
"Tĩnh Tri, một đêm trước khi tôi đi công tác, tôi đã trở lại."
Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt mang theo tìm kiếm.
Thân thể anh ngã về phía sau, tựa ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại.
"Em đắp hai người tuyết rất xấu, nhưng đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của chúng, miệng của chúng là nút áo hình trăng khuyết của em."
"Em chỉ tặng tôi một cái áo lông cừu, tôi mặc năm năm, sau này mua rất nhiều, nhưng cũng không có thoải mái như chiếc áo kia. Có phải rất kỳ quái không?"
Tĩnh Tri muốn rơi lệ, cô cúi đầu, ngón tay xoắn lại một chỗ, ánh trăng chiếu đường vân lộn xộn trong lòng bàn tay cô.
"Em đoán lần đầu tiên tôi nhìn thấy em là khi nào?"
Tĩnh Tri giật mình ngẩn ra: "Không phải trong hôn lễ sao?"
Anh lắc đầu, sau đó hơi cười, ở trong ánh mắt tìm kiếm của cô, cố ý giảo hoạt nhướng mi: "Tôi không nói cho em."
Tĩnh Tri nặng nề nghiêng đầu đi, tựa hồ tức giận.
Anh cười ra tiếng, khóe môi nhếch lên, híp mắt nhìn cô: "Thật là một cô gái nhỏ ngốc nghếch, cô gái nhỏ."
Tĩnh Tri càng tức giận, anh mắng cô ngốc? Cô mới không ngốc.
"Tĩnh Tri, ba giờ sáng rồi. Sáu giờ tôi sẽ rời đi, ba tiếng còn lại, tôi có một thỉnh cầu rất đường đột."
Lòng của cô căng thẳng, nhìn anh: "Chuyện gì?"
"Chúng ta cứ ngồi ở chỗ này ngắm mặt trăng, nhưng em cách tôi gần một chút, có được không?"
Sắc mặt anh có chút trắng bệch, môi cũng trắng bệch, anh đặt một tay ở trên đầu gối, một tay dấu ở phía sau, động tác hơi là lạ.
Cô ma xui quỷ khiến đi qua một chút, anh dùng tay trên đầu gối kéo cô: "Để tôi ôm em một chút."
Nước mắt cô lập tức rơi xuống: "Mạnh Thiệu Đình, anh đừng như vậy, thực sự, thật sự không cần..."
"Cô bé ngốc, chỉ ôm một chút, em sẽ không mất một sợi tóc, tôi thề."
Anh vươn tay với cô, hồi lâu sau này, cô nằm ở trên đầu gối của anh, bàn tay của anh dán sát vào tóc của cô.
Tóc của cô thật dài, như là một tơ lụa lành lạnh phô bày trên đầu gối của anh.
Anh đưa tay vỗ về chơi đùa, cảm giác hoảng hốt giống như mình quay lại rất lâu trước đây, bọn họ cũng từng thân thiết giống như đêm nay vậy.
Dù cho sau này cả đời không gặp, anh cũng sẽ không quên ánh trăng đêm nay, cũng sẽ không quên anh cũng sẽ có tâm tình như vậy, chỉ vì một người phụ nữ… một người phụ nữ trong lòng anh.
"Mạnh Thiệu Đình, sau này không nên như vậy nữa, anh sống thật tốt, tôi cũng sẽ sống thật tốt, cám ơn anh nói thích tôi. Nhưng cuộc đời một người sẽ không bước vào cùng một con sông đến hai lần, tôi cũng sẽ không ngã cùng một chỗ đến hai lần, nhưng tôi vẫn muốn nói một tiếng cám ơn với anh, cám ơn tình yêu của anh, cũng cám ơn anh buông tay..."
Cô nói xong lời cuối cùng, khóc không thành tiếng, nằm ở trên đầu gối của anh. Vai gầy yếu kịch liệt run rẩy, mà nước mắt không thể dừng lại, tùy ý tràn ngập, làm ướt nhẹp quần áo của Mạnh Thiệu Đình. Tay anh cứng ngắc ở trên tóc cô, trong ngực tràn ngập chua xót khổ sở như là thủy triều im hơi lặng tiếng kéo đến.
"Tĩnh Tri, đừng nói nữa." Giọng nói của anh có chút run rẩy, anh cố gắng muốn cười một tiếng, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng bờ môi của anh đang run rẩy, tay cũng run rẩy lợi hại, tay đau sưng phồng đến mức anh chỉ muốn cắt đứt.
"Anh để cho tôi nói đi, để tôi nói hết ngọn nguồn chuyện này. Thiệu Đình... hai năm trước, lúc tôi mang theo Phi Đồng rời đi, tôi cũng đã tự nói với mình ở trong lòng, tha thứ cho anh, tha thứ sai lầm vô tâm của anh vào nhiều năm trước. Thậm chí tôi cũng tha thứ tất cả hành động của anh ở trong hôn lễ của tôi và Thiệu Hiên, thế nhưng tôi và anh thực sự đã kết thúc. Thiệu Đình, lúc tôi ký lên thoản thuận ly hôn, tôi và anh đã kết thúc… kết thúc, cũng sẽ không quay lại được. Thiệu Đình! Đều không quay lại được, tôi đã không yêu anh, tôi dùng thời gian dài như vậy để quên anh, không thể yêu anh nữa. Cầu anh đừng kéo tôi vào vạn kiếp bất phục nữa, có được không?"