Lúc đầu Tĩnh Tri có chút kinh ngạc, đến cuối cùng, trong con ngươi cô dần dần có hơi nước. Cô gắt gao cắn môi dưới, mà đáy mắt lại có nước mắt. Cô muốn đưa tay ngăn anh lại, muốn đẩy anh ra. Nhưng không biết vì sao, cô nhìn bộ dáng này của anh, cảm thấy trái tim như là bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, trong lồng ngực cuồn cuộn đau đớn vô biên vô hạn.
Anh cứ lặp lại động tác kia, đến cuối cùng, Tĩnh Tri thậm chí cho rằng anh sẽ mài rách áo sơ mi của cô. Nhưng anh lại đứng lên, hơi lui về phía sau một bước, híp tròng mắt nhìn cô.
Tĩnh Tri cúi đầu nhìn vạt áo của mình, vẫn luôn rũ xuống dán ở trên chân, hình như cô cảm giác được nơi đó truyền đến nóng hổi.
"Tôi uống nhiều quá, mạo phạm em, là lỗi của tôi, xin lỗi."
Anh cường hôn cô, ôm cô, thậm chí còn khinh bạc sờ soạng cơ thể cô giống như một kẻ vô lại. Sau đó bây giờ, anh dùng giọng nói hời hợt nói rằng anh uống quá nhiều, mạo phạm, xin lỗi.
Tĩnh Tri bỗng nhiên nổi giận, cô lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lại hung ác giống như một sói nhỏ.
"Mạnh Thiệu Đình! Anh không phải người!"
Tĩnh Tri giơ tay lên, không lưu tình cho anh một bạt tai.
Cô quá tức giận, toàn thân đều đang run rẩy, ngực của cô phập phồng lên xuống, thậm chí còn bắt đầu thở nặng nề.
Mạnh Thiệu Đình bị cô đánh đến nghiêng mặt sang bên, nhưng anh lại cười một tiếng. Chỉ là nhìn thế nào, nụ cười kia đều rất ảm đạm.
Lưỡi chạm vào trong khoang miệng, chạm đến nơi bị đánh đau, đau đớn làm cho lông mày của anh nhíu lại một chỗ. Anh bỗng nhiên nghĩ đến, trong đêm giáng sinh vào hai năm trước, anh vạch trần thân phận Thiệu Hiên, cô đánh nó mấy cái tát.
Lúc đó mặt Thiệu Hiên đỏ bừng, một đôi tròng mắt lại phát sáng bức người. Cô đánh nó, nhưng nó chỉ cười nói xin lỗi.
Thiệu Hiên có thể, vì sao anh không thể.
"Hả giận chưa? Nếu như chưa hả giận, em có thể..."
Lời anh nói bị cái tát cứng rắn kế tiếp của cô cắt đứt, Mạnh Thiệu Đình cảm giác đầu mình đang vang lên tiếng ong ong, thậm chí anh còn không có tiền đồ lảo đảo một chút. Thật đau, cô thực sự ra tay ngoan độc. Phó Tĩnh Tri, cô thật sự rất tàn nhẫn.
Ngày đó cô đánh Thiệu Hiên, vẫn là luân phiên hai bên mặt, sao đến tôi, lại muốn đánh lần lượt hai cái đều cùng một chỗ?
"Mạnh Thiệu Đình, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, anh hoàn toàn khiến tôi buồn nôn!"
Cô đánh anh, còn nói ra lời như vậy, Mạnh Thiệu Đình cũng cười không nổi nữa. Anh nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt kia rất thâm trầm, gần như ép cô đến không có chỗ trốn.
"Phó Tĩnh Tri, cô lặp lại lần nữa, cô nói lại từ đầu chí cuối lời nói vừa rồi đi! Cô lặp lại lần nữa thử xem!"
Anh nói xong mấy chữ cuối cùng, bỗng nhiên tức giận gào lên. Anh đi mấy bước qua, lập tức hung dữ nhấc cổ áo cô về phía anh. Tĩnh Tri chỉ cảm giác gáy mình đều sắp bị lực đạo của anh siết đứt, cô liều mạng cào mu bàn tay anh, cào mu bàn tay anh ra vài vết máu, nhưng anh chỉ là đỏ mắt trừng cô, hung ác như muốn hủy cô ăn vào trong bụng!
"Cô đừng cho là tôi mẹ nó thích cô thì cô có thể giày xéo tôi như vậy! Phó Tĩnh Tri, người khó chịu không phải chỉ có một mình cô. Tôi đối tốt với cô, tôi tiếp cận cô, tôi lấy lòng cô, cô nghĩ rằng tôi chính vì thân thể của cô ư? Tôi nghĩ muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Vì sao tôi lại quấn quít cô không buông? Vì sao tôi lại sống chết mất thể diện nhất định muốn nhìn thấy cô? Tôi con mẹ nó chẳng lẽ là trong xương bẩm sinh đã bị coi thường?"
Anh dùng sức lay động cổ áo của cô, Tĩnh Tri bị anh lay động gần như muốn ói ra, dịch rượu trong bụng đang không ngừng cuồn cuộn, cô gần như sẽ ói ra.
"Hả? Tôi cần gì phải nhìn sắc mặt của cô? Tôi cần gì còn muốn cẩn thận theo mặt lạnh của cô? Tôi con mẹ nó chịu đủ rồi! Phó Tĩnh Tri, cô yêu thế nào thì như thế đó đi, cô muốn chờ Thiệu Hiên thì cô cứ chờ, cô muốn ở cùng một chỗ với Trương Dương kia thì cứ ở cùng một chỗ, cô muốn sinh con với ai cũng được, tôi con mẹ nó mặc kệ! Tôi - không - quản - ! Cô nghe thấy không? Tôi mặc kệ, không phải là một ả đàn bà thôi sao, không phải là một ả đàn bà thôi sao? Tôi không cần! Dù cô đưa tới cửa, tôi cũng không cần! Cô nghe rõ cho tôi, nếu như Mạnh Thiệu Đình tôi hèn hạ thích cô lần nữa, lại không biết xấu hổ tìm cô, tôi sẽ không phải là đàn ông!"
Anh đẩy cô ra, tức giận tháo lung tung cà vạt, hung hăng ném trên mặt đất.
Tĩnh Tri bị anh mạnh mẽ lay động một trận, lại thô lỗ đẩy ra như vậy, toàn thân cô đều như nhũn ra. Vai đánh vào trên tường, ẩn ẩn đau. Cô ôm dạ dày co rút, nước mắt 'tách tách' rơi xuống dưới. Cô muốn ói, nhưng lại không muốn chật vật như vậy ở trước mặt anh, cô chỉ cảm thấy cả đời đều chưa từng khó chịu như vậy...
Không phải anh nghe xong mấy câu nói khó nghe, nên liền muốn chết muốn sống không chịu nổi ư? Cô thì sao? Cuộc sống thanh tĩnh năm năm qua của cô, có
ngày nào không bị người mắng, không bị người đâm cột sống? Cô đi tìm ai mắng to, kể ra ủy khuất đây?
Anh luôn miệng nói anh yêu cô, nếu tình yêu của anh mỏng manh như vậy, thì sớm thu hồi đi!
Mạnh Thiệu Đình nhìn sắc mặt khó chịu đến có chút tái xanh của cô, anh theo bản năng muốn tiến lên một bước đỡ lấy cô, nhưng lại cố gắng ngăn động tác kế tiếp của mình lại.
"SHIT!"
Anh giận dữ hung hăng vung cánh tay lên, nhưng tay lại quơ trúng đèn trên tường, mu bàn tay lập tức sưng lên, như là xương cốt bị thương tổn...
Mà lúc này cửa phòng bao lại mở ra, vẻ mặt Thanh Thu hoang mang đi ra, hiển nhiên là nghe được động tĩnh nơi này. Cô ta liếc nhìn Tĩnh Tri, vội vàng đi qua giúp đỡ cô: "Tĩnh Tri, cô làm sao vậy?"
Tĩnh Tri nhức đầu dữ dội, trong bụng đang dời sông lấp biển. Cô không dùng được một chút sức lực, cả người đều mềm nhũn dưới đất, Thanh Thu sốt ruột nói với Mạnh Thiệu Đình: "Thiệu Đình, anh ngốc lăng gì đó, nhanh qua đây giúp một tay..."
Tĩnh Tri lại lập tức bóp chặt cánh tay Thanh Thu, cô kích động, hình như là bị sặc, liều mạng ho lên, mặt đều nghẹn đến đỏ bừng...
Mạnh Thiệu Đình phát hiện mình bắt đầu không có tiền đồ mà mềm lòng, thậm chí muốn động bước chân đi qua...
"Đừng để anh ta chạm vào tôi! Nói anh ta cút, cút-- "
Cô khàn giọng nói, cố chấp làm lửa giận của anh dâng lên, hận không thể bóp chết cô!