Editor : May
Đây quả thực là lời nói dối lớn nhất thiên hạ! Lời nói buồn cười, vô căn cứ!
"Anh không cần giả vờ kinh ngạc, anh chỉ cần nói cho tôi biết, có đúng hay không!"
Phản ứng của anh, làm cho Tĩnh Tri cảm thấy thực sự buồn cười, cô cũng không phải đứa bé ba tuổi, có thể bị hành động vụng về như vậy lừa gạt!
Mạnh Thiệu Đình nghe lời nói lạnh như băng của cô, tức đến toàn thân đều run lên. Anh gắt gao cắn khớp hàm, chợt lấy tay kéo cửa ra, ngay sau đó lập tức nặng nề đi ra ngoài. Cửa đánh vào trên tường, phát ra một tiếng vang dọa người thật lớn. Mọi người trong phòng hội nghị kinh hãi ngẩng đầu nhìn qua, Mạnh Thiệu Đình lại hoàn toàn không để ý, anh chỉ cảm giác mình đầy phẫn nộ, khiến cả người anh đều muốn nổ tung!
Cô chủ động gọi điện thoại tới, anh cao hứng, kinh ngạc biết bao nhiêu. Anh không hi vọng xa vời cô nói chuyện đễ nghe với anh, anh không hi vọng xa vời cô cho anh sắc mặt tốt để nhìn, anh biết mình không có vận khí tốt như vậy, anh cũng chưa từng lừa mình dối người ảo tưởng qua!
Thế nhưng anh chẳng thể nghĩ tới, cô sẽ chất vấn mình vấn đề ngu xuẩn như vậy! Sẽ trực tiếp không chút do dự hất nước bẩn lên trên đầu của anh, thậm chí không để cho anh một con đường sống.
"Trong lòng em đã nhận định tôi sẽ làm như vậy, có đúng không?"
Anh cố gắng ổn định cơn giận của mình, làm cho giọng nói của mình nghe không trở nên kích động và phẫn nộ.
Mà anh yên lặng, nghe vào trong tai Tĩnh Tri lại thành chứng thực anh đã làm chuyện này.
Anh đã sớm làm xong chuẩn bị cô sẽ chất vấn anh, cho nên mới yên lặng như vậy sao.
Tĩnh Tri không muốn sẽ nhiều lời với anh, cô cúi thấp đầu, lông mi dài tạo ra bóng mờ nhàn nhạt trên gương mặt của cô. Giọng nói của cô rất thấp, lại quật cường và cố chấp: "Tôi nói, anh chỉ cần trả lời là có đúng hay không thôi..."
"Phó Tĩnh Tri! Em đừng đối xử với tôi như vậy được không? Coi như là giết người, pháp luật còn cho phép mời luật sư biện hộ, vì sao em không cho tôi cơ hội giải thích cho mình?"
Anh nện một quyền ở trên tường, nhưng vẫn cảm thấy không hết hận, trong giọng nói thở gấp liền mang theo mấy phần uấn giận và run rẩy.
"A, giải thích? Anh luôn luôn có năng lực nói đen thành trắng, tôi không muốn nghe. Mạnh Thiệu Đình, tôi không muốn nghe lời giải thích của anh một chút nào! Không có ý nghĩa, thực sự."
"Đúng, đúng, ở trong lòng em, tóm lại là ở trong nhận thức của em, từ đầu đến cuối, Mạnh Thiệu Đình tôi đều chỉ là một tiểu nhân không hơn không kém, tôi đê tiện, tôi vô sỉ, tôi con mẹ nó đã làm chuyện thật có lỗi với em, tôi con mẹ nó nên xuống địa ngục, tôi vĩnh viễn không có cơ hội xoay người, có đúng không? Phó Tĩnh Tri, rốt cuộc trong lòng em đang suy nghĩ gì? Rốt cuộc em xem tôi là cái gì? Dù cho tôi ăn nói khép nép, muốn tìm vui vẻ ở trước mặt em, nhưng em cũng không thể làm nhục người khác như vậy chứ?"
"Tôi làm nhục ai? Mạnh Thiệu Đình, chính anh tự hỏi chính mình một chút, từ khi tôi và anh kết hôn cho đến bây giờ, từng chuyện anh làm, có chuyện nào có thể đường đường chính chính phơi bày cho người khác xem không? Lúc chưa ly hôn, không biết anh lêu lổng với bao nhiêu người phụ nữ, thậm chí Tĩnh Ngôn, Tĩnh Nghi mà anh cũng không buông tha. Lúc tôi mang thai, lúc nhà họ Phó chúng tôi phá sản, anh lập tức mang theo người phụ nữ khác diễu võ dương oai trở về buộc tôi ly hôn. Lúc cha tôi chết, đứa nhỏ của tôi không còn, tôi không có gì cả, anh và vị hôn thê của anh tiêu dao tự tại ở nước Mỹ. Tôi gần như đã chết một lần, Mạnh Thiệu Đình! Tôi gần như đã chết rồi!"
Nước mắt Tĩnh Tri 'tách tách' rơi xuống, cô lau lung tung một phen, toàn thân run rẩy như là lá cây trong gió, cô gần như là dùng sức lực toàn thân rống với anh, giọng nói run rẩy khàn khàn: "Thế nhưng anh đã làm cái gì? Tôi khó khăn tìm được người thật lòng với tôi, tôi đã muốn kết hôn, nhưng anh nhục nhã tôi thế nào? Anh làm những chuyện kia với tôi, lấy ra từng chuyện kia cũng không sánh bằng hôm nay tôi lên án anh?"
Anh nói không ra lời, mỗi khi cô nhắc tới lỗi mà anh từng phạm phải, dù anh tức giận hơn nữa, cũng không cách nào tiếp tục phát giận với cô. Anh biết tổn thương kia có bao nhiêu sâu nặng, cho nên lúc cô phát tiết, anh chưa bao giờ cãi lại một chữ.
Kỳ thực không phải anh cũng là một người bị hại ư? Chỉ vì anh sơ ý, chỉ vì anh nghe lời lệch lạc, nên tạo ra thảm kịch như vậy, nhưng anh hoàn toàn không vô tâm!
"Anh không còn lời để nói đúng không? Mạnh Thiệu Đình, tự anh nói xem. Từ lúc tôi gả cho anh đến bây giờ, anh có làm chuyện gì khiến tôi cảm thấy thoải mái không?"
Tĩnh Tri che mắt, nhưng nước mắt vẫn tranh nhau tràn ra từ trong kẽ tay: "Mạnh Thiệu Đình, tôi nói những chuyện trước kia, tôi thử tha thứ cho anh, anh cũng buông tay ra. Tôi trải qua cuộc sống mới của tôi, anh và Thẩm tiểu thư, các người cũng nên ở cùng một chỗ thật tốt. Thế nhưng vì sao anh lại tới nhúng tay vào cuộc sống của tôi chứ? Trương Dương sai chỗ nào? Sao anh phải đánh người ta thành như vậy?"
Cô cứ nhắc tới Trương Dương, Mạnh Thiệu Đình không thể kiềm được, anh gần như muốn cúp điện thoại ngay. Trong lòng anh lạnh đến sắp kết băng, cô là một người phụ nữ cố chấp, cô cố chấp đến mức làm cho anh hận không thể đánh cô một trận, đánh tỉnh cô!
"Tôi biết lúc trước tôi có lỗi với em, tôi biết nhà họ Mạnh chúng tôi nợ em, cả đời cũng trả không hết. Thế nhưng Phó Tĩnh Tri, tôi cho em biết, đây là hai chuyện khác nhau. Tôi đã từng là tên khốn kiếp, thế nhưng tôi cũng không có vô sỉ đến
trình độ như vậy. Chuyện tôi chưa từng làm, em muốn tôi thừa nhận thế nào đây? Hay là em muốn buộc tôi thừa nhận hả?"
" Mạnh Thiệu Đình, chuyện cho tới bây giờ, tôi đều biết hết, anh cần gì còn phải ngụy biện như vậy..."
"En đừng nói nữa." Giọng nói của Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên thấp xuống, anh giống như có chút tốn sức nói ra bốn chữ này.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên yên tĩnh, Tĩnh Tri tựa hồ cảm thấy được anh khác thường, cô ngừng thở, không hề nói nữa.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh rốt cuộc mở miệng, giọng nói kia như là già đi rất nhiều lần, kinh sợ màng nhĩ của cô từng chút một. Anh gọi tên của cô, vẫn mang theo chút biếng nhác ôn nhu: "Tĩnh Tri..."
Tĩnh Tri không hé răng, thế nhưng lại cố gắng khiến mình bình tĩnh lắng nghe.
"Là tôi làm, tôi đố kị anh ta tiếp xúc với em, đố kị anh ta đưa em trở về. Em hiểu tôi như vậy, đương nhiên là biết được trong mắt của tôi không chứa được một hạt cát. Em là người phụ nữ của tôi, là người phụ nữ mà tôi muốn lấy được, tự nhiên không cho phép người khác nhúng chàm. Vì thế tôi tìm người đánh anh ta, sau khi rời khỏi nhà trọ của em vào tối hôm đó, tôi còn uy hiếp anh ta từ chức, không cho anh ta gặp lại em..."
"Đủ rồi!" Cô bỗng nhiên hét to một tiếng bén nhọn!
Mạnh Thiệu Đình tùy ý tựa vào trên tường, anh thậm chí còn sờ soạng một điếu thuốc, nhàn nhã đốt lên, híp mắt hít sâu một hơi, khàn giọng ngả ngớn hỏi: "Em hài lòng với đáp án này chưa? Tĩnh Tri... Hiện tại có một Trương Dương, sau này không chừng còn xuất hiện Lý Dương, Trần Dương, chỉ cần em tiếp xúc với ai, thì tôi sẽ đánh người đó..."
"Mạnh Thiệu Đình, anh vô sỉ! Anh thật làm cho tôi buồn nôn!"
Tĩnh Tri nghe không vô, cô nhanh chóng cúp điện thoại, xoay người ghé vào trên lan can. Gió thổi kịch liệt, trong bụng của cô đều là lạnh lẽo, trong bụng bắt đầu dời sông lấp biển, Tĩnh Tri che dạ dày, thân thể chậm rãi trượt ngồi xuống đất. Nước mắt của cô không ngừng chảy xuống, trong lòng khó chịu đến gần như muốn xé tim mình ném xuống đất...