Editor: May
Thủ trưởng nhìn cô, mi tâm hơi nhíu lại. Tĩnh Tri cố gắng ổn định tinh thần, lưng thẳng tắp lễ phép đáp: "Vừa rồi uống trà hơi vội, không có gì đáng ngại."
Mạnh Thiệu Đình lại quang minh chính đại liếc nhìn cô một cái, thấy hai gò má cô ửng đỏ, ngay đến vành tai cũng đỏ lên theo. Không, hình như là cổ cũng đỏ, ánh mắt của anh hơi xuống phía dưới, xuyên qua hai nút áo cô cởi ra nhìn thấy da thịt trắng như phô mai của cô. Lòng bàn tay anh bỗng nhiên căng thẳng, chỉ cảm thấy có khô nóng nói không nên lời chậm rãi dâng lên từ đáy lòng. Mạnh Thiệu Đình quay mặt qua chỗ khác, phân phó với thư ký nhỏ có sắc mặt hơi không tốt: "Tiểu Như, còn không thêm trà cho vị tiểu thư này?"
Thư ký nhỏ cười tươi như hoa thêm trà cho Tĩnh Tri, rồi đi tới đứng bên cạnh Mạnh Thiệu Đình, ngẩng đầu ưỡn ngực như chim cút nhỏ, càng phô bày thân hình lồi lõm của mình ra.
Mạnh Thiệu Đình bưng cái tách, hơi thổi một hơi, sau khi khẽ nhấp hai ngụm, lại chậm rãi ngẩng đầu lên. Thấy Tĩnh Tri lại bắt đầu ôm tách trà ngốc nghếch uống, không khỏi bật cười. Một ngón tay chỉ Tĩnh Tri, cười nói với thủ trưởng bên cạnh Tĩnh Tri: "Thư ký này của ngài thật có ý tứ."
Tĩnh Tri vừa nghe, một ngụm nước chưa nuốt xuống, thiếu chút nữa bị sặc. Cô liều mạng nhịn xuống không để mình thất lễ, mà cả người đã trở nên chật vật không chịu nổi.
Thủ trưởng thấy cô như vậy, cũng chỉ xấu hổ cười hai tiếng. Thấy Mạnh Thiệu Đình cũng không có cảm xúc không hài lòng, mà ánh mắt luôn thỉnh thoảng rơi vào trên người Tĩnh Tri, ông liền cân nhắc một chút nói: "Phó tiểu thư vốn là phiên dịch trong công ty của tôi, lần này là tôi chuyển tạm cô ấy. Bởi vì thư ký của tôi nghỉ sinh con, tạm thời còn chưa tuyển dụng được."
"A? Vị tiểu thư này họ Phó?" Mạnh Thiệu Đình giả vờ kinh ngạc nhíu mi hỏi, Tĩnh Tri lại hận nghiến răng. Mạnh Thiệu Đình, anh tìm đường chết sao, tôi cũng không tin mới gặp vào mấy tháng trước, anh lại không biết tôi là ai!
Anh muốn diễn trò, tôi liền xem anh diễn đi.
Cô có chút tức giận, dứt khoát đặt cái tách xuống, nhìn bồn hoa trước mặt cách đó không xa, giả vờ một bộ dáng rất hứng thú, không có chút xíu phản ứng với lời nói của anh.
"Trùng hợp nha, tôi vốn có một bạn gái rất thân cũng họ Phó. Họ Phó cũng không thường gặp, bởi vậy tôi hiếu kỳ hỏi một chút, tên của Phó tiểu thư là gì?"
Mạnh Thiệu Đình hơi nghiêng thân thể, làm ra bộ dáng hiếu kỳ hỏi.
Tĩnh Tri chỉ làm bộ không nghe thấy, ngược lại cấp trên của cô cuống quít đáp; "Tên của cô ấy chỉ có một chữ Tĩnh. Ở trong công ty, chúng tôi đều gọi cô ấy là Tĩnh Tĩnh."
"Tĩnh Tĩnh? Ngược lại rất xứng với Phó tiểu thư, chỉ không biết, sau này tôi cũng có thể xưng hô Phó tiểu thư như vậy không?"
Mạnh Thiệu Đình thấy vẻ mặt suy sụp của cô, hàm răng cắn môi dưới, cường ngạnh cắn ra một loạt dấu răng. Không đành lòng để cô chịu đựng nữa, có chút tiếc nuối nói: "Trần tổng, tính tình nhân viên này của ngài ngược lại rất điềm tĩnh..."
Thủ trưởng vừa nghe Mạnh Thiệu Đình nói như vậy, nghĩ Tĩnh Tri làm mặt lạnh với anh khiến anh tức giận, hoảng hốt đẩy Tĩnh Tri một cái, thấp giọng nói; "Tĩnh Tri, Mạnh tổng đang nói với cô đấy!"
Tĩnh Tri nhăn mặt, một đôi tròng mắt dập dờn nước nhìn lại Mạnh Thiệu Đình. Nhìn nụ cười như dịu dàng, kì thực chỉ có Mạnh Thiệu Đình biết, cô hận không thể dùng mắt giết anh.
Nhưng anh không tức giận, nhưng vẻ mặt cố ý âm trầm: "Hình như Phó tiểu thư không muốn, cũng là tôi mạo phạm Phó tiểu thư. Nếu như thế, Tiểu Như, giúp tôi..."
Tĩnh Tri thấy anh chuẩn bị đứng lên, trong lòng biết anh đang cố ý lấy chuyện hợp tác đến ép buộc cô, cô cực kỳ coi trọng phần công việc này, không muốn vì vậy mà đánh mất, chỉ đành đè ép tức giận trong lòng. Nhưng vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn anh một cái, nghiến răng nghiến lợi "Chậm rãi" nói: "Nếu Mạnh tổng nói như vậy, thì sau này tự nhiên có thể xưng hô như vậy."
Khóe môi Mạnh Thiệu Đình hơi cong lên một chút, lại thấy cô ngồi ở chỗ kia, gương mặt giống như là băng sơn vạn năm. Biết cô bị chọc tức, cũng không trêu chọc cô nữa, gật đầu đáp: "Như vậy rất tốt."
Dứt lời, cũng không để ý cô nữa, tiếp tục nói chuyện với thủ trưởng.
Tĩnh Tri ngồi chỉ lo sinh hờn dỗi, anh lại âm hiểm như vậy, cố ý làm bộ không biết cô, nói lời đùa giỡn cô! Thậm chí còn cố ý ngầm bức bách cô nhận lời anh gọi cô là Tĩnh Tĩnh!
Tĩnh Tĩnh! Ngẫm lại anh vừa gọi tên cô như vậy, Tĩnh Tri đã cảm thấy phát run một trận, giống như là nổi da gà rớt đầy đất.
Tĩnh Tri vừa tức vừa giận ngồi nửa giờ, vất vả lắm chờ hai người nói xong. Hai bên đều hài lòng, cô đứng lên đi ra theo thủ trưởng, lại không ngờ Mạnh Thiệu Đình cũng theo ra.
Tĩnh Tri vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh, không khỏi sửng sốt, mà cô cũng lập tức cảm giác được một ánh mắt sắc bén chói mắt như tuyết bắn tới từ bên cạnh anh. Tĩnh Tri theo bản năng nhìn sang, lại thấy vẻ mặt Tiểu Như - thư ký Mạnh Thiệu Đình đang phẫn hận trừng cô.
Tĩnh Tri không khỏi cười lạnh trong lòng, cô ta xem cô là quân địch rồi!
Nếu như cô ta biết một đoạn chuyện cũ quá khứ của cô và Mạnh Thiệu Đình, chẳng phải sẽ tức đến lỗ mũi lệch sang bên sao?
Bên này ánh sáng điện của hai người phụ nữ bắn ra 'xẹt xẹt' bốn phía, Mạnh Thiệu Đình lại chỉ làm bộ không thấy được, rất tùy ý nói: "Tĩnh Tĩnh, Tiểu Như, hai người đều cực khổ. Hôm nay tôi làm chủ, cùng nhau ăn cơm đi?"
Tĩnh Tri âm thầm tức giận, vừa ngẩng đầu liền thấy thủ trưởng nháy mắt ra hiệu, cô chỉ đành phải nhịn xuống dục vọng thổ huyết, lễ phép gật gật đầu, làm ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh(1) nói: "Mạnh tổng quá khách khí, vậy cám ơn ý tốt của Mạnh tổng rồi!"
"Có thể cùng nhau ăn tối với Tĩnh Tĩnh tiểu thư, mới xem như là đặt cọc được một chuyện tốt!" Mạnh Thiệu Đình giả vờ ái muội liếc nhìn cô một cái, Tĩnh Tri quay đầu tránh đi, lại nhìn thấy sắc mặt Tiểu Như càng đen thêm mấy phần. Tĩnh Tri không khỏi thở dài, trong lòng nhịn không được thầm mắng, Mạnh Thiệu Đình anh lại đang chơi thủ đoạn quỷ quái gì hả!!!
Trong lòng Tĩnh Tri âm thầm tức giận, dưới tình thế cấp trên liên tiếp nháy mắt ra hiệu, chỉ đành phải bày ra một khuôn mặt tươi cười. Thậm chí lúc Mạnh Thiệu Đình nói lời mập mờ như vậy, Tĩnh Tri cũng chỉ có thể khiến mình mỉm cười chống đỡ.
Sau khi vào thang máy, Mạnh Thiệu Đình tự nhiên đứng ở bên cạnh Tĩnh Tri. Cô theo bản năng né sang bên cạnh một chút, Mạnh Thiệu Đình cũng không có cố gắng đi tới gần nữa, chỉ là hơi quay đầu nhìn cô một cái.
Thoạt nhìn bộ dáng cô sống rất tốt.
Chú thích:
(1) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ