Editor: May
Mạnh Thiệu Đình cúp máy, thân thể tựa về phía sau. Ghế to như vậy xoay chuyển nửa vòng, liền chậm rãi dừng lại. Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ một cái lên tay ghế, mà một đôi tròng mắt đẹp lại nheo lại thật sâu, cằm hơi kiêu ngạo giơ lên, trong lòng lại trống rỗng.
Đáy lòng tựa hồ bắt đầu rục rịch, nhưng ba lần bảy lượt lại bị anh đè ép xuống. Nhớ tới biểu tình buổi sáng của cô, trong lòng anh liền khó chịu một trận.
Người phụ nữ kia nhìn anh giống như là nhìn lũ lụt, thú dữ, giống như rất sợ anh bổ nhào tới. Anh hoàn toàn không có ý định làm gì, cũng không muốn quấn quýt không rõ với cô, cô sợ cái gì?
Mạnh Thiệu Đình càng nghĩ càng giận, nhịn không được dùng một cước đá vào bàn trà. Choang một tiếng, tách trà trên bàn rơi vỡ đầy đất. Đúng lúc này cửa phòng làm việc mở ra, mặt Mạnh Thiệu Tiệm mang ý cười đi tới, phía sau còn theo mấy người đàn ông khá lớn tuổi.
"Này lão nhị, chú làm sao thế? Phát tính tình lớn như vậy?" Mạnh Thiệu Tiệm hơi nhướng mày, thấy đống lộn xộn đầy đất, không khỏi mỉm cười mở miệng nói.
Mạnh Thiệu Đình liếc hắn một cái, chậm rãi đứng lên: "Sao anh cả lại tới đây vào lúc này? Tôi nhớ lão già cho anh đi Pháp nói chuyện làm ăn mà, thế nào, chuyện thuận lợi không?"
"Cùng nhờ may mắn của lão nhị, tất cả coi như là thuận lợi, Thiệu Tiệm không làm Mạnh thị hổ thẹn."
"Đại thiếu gia cũng quá khiêm nhường, từ trên xuống dưới người nào không biết năng lực của đại thiếu gia. Dù cho Chiêm Mỗ Tư kia xảo quyệt hơn nữa, còn không phải cũng cam bái hạ phong sao?"
Hai người đàn ông đi theo vào với Mạnh Thiệu Tiệm không e dè liên tục tán thưởng, sắc mặt Mạnh Thiệu Đình khẽ biến, nhưng vẫn bất động thanh sắc: "Thủ đoạn của anh cả, Thiệu Đình luôn luôn bội phục. Thế nào, hiện tại qua đây là có chuyện gì sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm trực tiếp đi qua ngồi trên sô pha bên cạnh, hắn đưa tay thưởng thức vật giống như trang trí. Không nâng mí mắt, ngữ điệu nhẹ nhàng, trêu chọc nói: "Lão nhị làm chủ tịch, ngược lại càng ngày càng xa lạ với người anh cả như anh."
Mạnh Thiệu Đình nghe vậy cười ha ha, đưa tay rót một tách trà nóng, đưa tới nói: "Nhưng lời này của anh cả là đang trách cứ em trai sao? Thực không phải Thiệu Đình muốn xa lạ với anh cả, mà là xưa nay anh cả bận rộn, tất cả mọi chuyên lớn nhỏ từ trên xuống dưới công ty này đều không thể thiếu anh cả, Thiệu Đình nào dám đi quấy rầy anh cả chứ?"
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ gật đầu, vỗ nhẹ một cái trên vai anh, ý bảo anh trước ngồi xuống, thành khẩn nói: "Lão nhị nói như vậy, làm cho tâm anh cả sinh bất an. Lão nhị mới là đầu rồng của công ty, anh cả trời sinh chỉ là mệnh chân chạy vặt, nhưng xưa nay lão nhị được cha mẹ thương yêu, không muốn để lão nhị bôn ba bên ngoài, lúc này anh cả mới làm nhiều một chút. Nếu lão nhị mất hứng, người anh cả như anh đây tự nhiên cũng muốn chăm sóc anh em, hiện giờ lão nhị làm chủ tịch đã hơn một năm, thành công của công ty liên tiếp kéo lên, đây đương nhiên đều là công lao của lão nhị, ngay cả cha đều khen lão nhị không dứt miệng. Mặc dù anh cả có vài phần công lao ít ỏi, nhưng cũng không dám kể công. Huống chi, mấy ngày nay ngược lại cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, vì thế từ nay về sau, chuyện của công ty vẫn muốn lão nhị tốn nhiều tâm tư một chút..."
Những lời này nói của Mạnh Thiệu Tiệm xác thực rất khéo léo, hắn bất động thanh sắc quan sát sắc mặt Mạnh Thiệu Đình, thấy anh vẫn trước sau như một cười như không cười, không khỏi có chút sờ không được tâm tư của anh. Hắn nói cái đó, bất quá là thăm dò một phen, không ngờ hắn vừa dứt lời, Mạnh Thiệu Đình liền cười nói, vẻ mặt áy náy: "Tôi biết xưa nay anh cả vất vả, vẫn muốn anh cả không bôn ba như vậy nữa, chỉ là lo lắng miệng lưỡi người ngoài, hôm nay nghe anh cả nói thân thể không tốt, Thiệu Đình thực sự là lo lắng trong lòng. Tôi vốn nên gánh vác trọng trách, lại cứ để anh cả gánh, tôi thật sự không phải. Kể từ hôm nay, anh
cả tĩnh dưỡng một khoảng thời gian đi, đợi thân thể anh cả tốt hơn, em trai là tôi đây vẫn muốn ý lại sự chăm sóc của anh cả đấy."
"Nhị thiếu, anh -- "
Một lời của anh vừa thốt ra, sắc mặt người nọ liền thay đổi, nhịn không được tiến lên một bước, chỉ Mạnh Thiệu Đình mắng to...
Mạnh Thiệu Tiệm lại khẽ nhất tay ngăn lại, nét mặt vân đạm phong khinh: "Như vậy, anh cả cảm ơn sự chăm sóc của lão nhị. Công việc của lão nhị bề bộn, anh cả cũng không ở lại nữa, đi trước."
Mạnh Thiệu Đình đưa tay cầm tay Mạnh Thiệu Tiệm, đưa đến cạnh cửa. Lại tha thiết dặn hắn mấy câu, muốn hắn yên tâm tĩnh dưỡng, sắc mặt Mạnh Thiệu Tiệm càng trắng bệch. Đến cuối cùng, gương mặt gần như tái mét, mang theo đoàn người bước nhanh rời đi.
"Đại thiếu, nhị thiếu gia cũng khinh người quá đáng. Ngài chỉ là thăm dò mấy câu, ai ngờ anh ta lại không biết xấu hổ như vậy, ngay cả anh ruột của mình mà cũng muốn tính toán!"
"Chuyện cho tới bây giờ cũng phải trách tôi, tính tình Thiệu Đình sớm đã không còn giống như lúc trước. Là tôi xem nhẹ nó, nhưng như vậy cũng được, chúng ta ăn nhiều thiệt thòi trước mặt nó, cũng khiến nó buông lỏng cảnh giác, như vậy chúng ta có thể làm tốt chuyện đó hơn."
Mạnh Thiệu Tiệm đi vào thang máy, mặc dù mi tâm hắn nhíu chặt, nói chuyện lại vẫn cẩn thận không quan tâm hơn thua, mà mấy người theo bên cạnh hắn lại là biểu tình cau có, rõ ràng không có bình tĩnh như hắn.
"Nhưng đại thiếu có tính toán gì không?" Người đàn ông nhỏ gầy vẫn chưa từng mở miệng kia, lúc này mới nhẹ giọng hỏi một câu.
Chân mày Mạnh Thiệu Tiệm nhướng lên, ngược lại cười híp mắt với những người kia, nói: "Mấy người đều nghe nói món ăn thôn quê ở thành phố C nổi danh cả nước chứ. Nơi đó núi kề biển, đúng lúc hiện tại chúng ta nhàn rỗi, tôi mời các vị tiền bối đi tiêu dao một phen? Chúng ta đi tụ họp, nếm thử món ăn thôn quê dân dã một lần đi, rồi đi ngâm suối nước nóng, thực sự là thần tiên cũng không tiêu dao bằng!"
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết từ trước đến nay khó có thể phỏng đoán tâm tư đại thiếu, một đám người chỉ đành miễn cường cười cười đáp ứng.
Mạnh Thiệu Tiệm lại là một bộ dáng mong mỏi, lại kéo mấy người liên tục nói rất nhiều phong cảnh danh thắng và một ít tiệm ăn đặc sắc. Dặn người đi trước đặt vé máy bay và khách sạn, bảo là bọn họ muốn xuất phát vào hôm sau, mọi người đi chơi đùa thỏa thích một lần.
Xuống lầu đi ra ngoài, mấy người đưa Mạnh Thiệu Tiệm lên xe, lại cảm thán mấy câu, từng người đều rời đi.
Mạnh Thiệu Tiệm khởi động xe, nụ cười trên mặt lại dần dần dừng lại. Đôi mắt của hắn dần dần trở nên âm trầm, mà ở trong đó giống như đã giăng đầy mây đen, dần dần nhìn không ra thần sắc cũ của hắn. Mà đôi tay cầm tay lái lại nắm chặt từng chút một, ở các đốt ngón tay nổi lên màu xanh trắng.
Mặc kệ hắn vấn vương hơn nữa, mất nhiều tâm lực hơn nữa, nhưng vẫn ở dưới Thiệu Đình. Dựa lưng vào đại thụ, quả nhiên là hóng gió tốt
Đáy lòng hắn tức giận cuồn cuộn, trước đó hắn thỉnh thoảng có chút quá phận, hoặc là cố ý ngáng chân Thiệu Đình ở bên ngoài, nhưng nó vẫn là một bộ dáng không sao cả. Có đôi khi hờn dỗi chịu thiệt một chút, cũng không để ở trong lòng chút nào, mà nay nghĩ lại, mới biết được nó hoàn toàn không phải lòng dạ rộng lượng. Nói không chừng nó sớm xem thấu tâm tư của hắn, giả vờ như vậy, cho tới bây giờ mới hung hăng cho hắn một kích.
Vừa rồi hắn giả vờ trong lòng thoải mái, kì thực nội tâm đã căm thù đến tận xương tủy. Mạnh Thiệu Đình chỉ là hời hợt nói một câu muốn hắn nghỉ ngơi thật tốt, kì thực chính là chờ thời cơ đoạt quyền của hắn.