"Mạnh Thiệu Đình..."
Giọng nói của cô càng gần anh hơn, muốn anh từ từ không cách nào khống chế.
"Làm sao vậy." Anh hơi nghiêng mặt, cúi đầu nói. Biết rất rõ ràng không có cách nào xoay chuyển nhưng trong lòng vẫn vui vẻ mong ước.
Tĩnh Tri không nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhưng lại nhìn thấy được những vết máu sắp đông lại. Cổ họng của cô rất đau, ngực cũng nhói, cô kinh ngạc nhìn anh, do dự một lát, nhưng vẫn cắn răng hỏi :
« Tại sao phải sinh em bé xong mới có thể li hôn ? «
Máu trên con người anh dường như đông lại, anh lặng lẽ đứng đó, trong đầu nhớ về nụ cười của cô.
Giọng nói của cô ôn nhu, cử chỉ, điệu bộ điềm đạm. Nhưng câu nói của cô lại như môt chiếc búa nện vào trái tim anh khiến anh đau nhói, cái rét lạnh giá đang bao phủ cơ thể của anh, làm toàn thân khẽ run.
Vậy mà cô lại không thể chờ đợi, gấp rút muốn rời đi. Thậm chí bất chấp cả đứa con đang ở trong bụng cũng không ngại đường xa phải ở bên cạnh Thiệu Hiên.
Cô yêu Thiệu Hiên thật lòng sao ?
Từng có người nói rằng : phụ nữ chỉ cam tâm tình nguyện sinh con cho người đàn ông mình yêu.
Cô quan tâm đứa bé này, quan tâm hơn cả bản thân cô, điều này chứng minh rằng cô yêu anh thật lòng sao ?
« Nếu cô không muốn cả cô và đứa nhỏ này gặp điều gì bất trắc thì hãy ngoan ngoãn ở lại nơi này cho tới lúc sinh đứa nhỏ ra «
Bỗng nhiên, anh tức giận nói, lập tức quay đầu lạnh nhạt nói với cô :
« Em yên tâm, đối với người phụ nữ mang thai không còn quyến rũ bằng những cô gái bên ngoài, anh đã không còn hứng thú. Từ nay về sau, anh sẽ không đến nơi này nên em cứ yên tâm ở lại đây. «
Anh nói xong, cũng không thèm nhìn cô, xoay người bước đi, rất nhanh đã đi ra khỏi cửa. Nghe rất rõ tiếng bước chân của anh đang bước đi trên những bậc thang gỗ. Tĩnh Tri thấy tim mình đau nhói, ánh mắt không chủ động tìm kiếm bóng hình anh nhưng không thấy.
Tĩnh Tri cảm thấy bản thân căng cứng như sợ dây cung có thể đứt ra bất cứ lúc nào. Cô yếu ớt ngồi dựa vào lan can, ủy khuất nhìn vào bóng lưng của anh, khẽ nở nụ cười đau khổ, không hiểu vì sao nước mắt không ngừng chảy xuống
Sau khi được bù đắp như mình mong muốn, vì sao lại phải quan tâm tới cảm giác của mình, lo được lo mất chứ ?
**************************************************************
Một người đàn ông cao lớn trong tay đang cầm một cây gậy đánh golf, ông giao gậy cho người bên cạnh, cầm chiếc khăn màu trắng lau mặt, lau tay. Đôi mắt lé liếc nhìn xem sắc mặt của người đàn ông 60 tuổi bên cạnh, cười hỏi. « Ah…ông Trần, ông nhìn xem tôi đánh thế nào ? »
« Chuyện đã tới nước này, thiếu gia Ngài còn có tâm tư chơi bóng sao ? Tôi thật sự rất hâm mộ Ngài ». Lúc ông nói chuyện, vẻ mặt thể hiện sự trí thức, dường như môi cũng không hề di chuyển, mắt vẫn luôn nhìn phía dưới, dáng vẻ hiện rõ sự buồn bã.
« Ừ, hôm nay thời tiết rất tốt nên hẹn ông Trần chơi bóng một lát »
Mắt ông Trần khẽ nhìn hắn ngay sau đó lại trở về dáng vẻ như trước : » Thiếu gia thấy hứng thú, nhưng tôi lại không có chút hứng thú nào đến đây chơi bóng »
Mạnh Thiệu Tiệm cười, tiện tay ném chiếc khăn lau mặt cho người phục vụ đang đứng kế bên, hắn xoay người lại, không thể nhìn ra được trong đáy mắt kia chứa đựng ý nghĩ sâu xa gì : « Được rồi, không đánh bóng nữa, chúng ta qua bên kia trò chuyện »
Mạnh Thiệu Tiệm rót một ly trà cho ông Trần, hắn cũng tự rót cho mình một chén, nhẹ nhàng ngửi, thoải mái hít một hơi thật sâu rồi uống một ngụm trà. Lúc này, hắn chậm rãi nói : « Lão Trần, lúc này ông thật không phải đối với tôi, tôi cái gì cũng chưa làm, sao ông lại có ý kiến ? »
« Tôi không dám, thiếu gia suy nghĩ khác hẳn với người thường, tâm tư của thiếu gia, tôi đương nhiên không thể nào suy đoán được »
« Ha ha ». Mạnh Thiệu Tiệm cười lớn, đặt chén trà xuống bàn. Hắn tựa lưng vào ghế salon, cái cổ có hơi xoay xoay. Hắn nói : « Lão Trần đừng khen tôi như vậy. Không phải tôi không muốn làm, mà cho tới bây giờ, tôi không thể làm được gì khác hơn. Nói thật với ông, cho dù em trai của tôi không cưới Mạn Quân, vị trí chủ tịch vẫn thuộc về hắn »
Hắn cuối xuống nhìn lòng bàn tay của mình. « Không còn cách nào khác, nó là đứa con trai được thương yêu nhất. Dù cho nó làm gì, thì đối với ông ấy, nó vẫn là tốt nhất. Tôi tội gì phải vì cái lợi nhỏ trước mắt này mà làm cho ông ấy nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của tôi »
« Bây giờ, gạo đã nấu thành cơm, Nhị thiếu gia cũng không phải người bình thường. Đợi tới lúc cậu ta ngồi vững ở vị trí này, chúng ta sẽ càng khó khăn hơn. Không bằng hiện tại, để người của chúng ta ra tay… »
Mạnh Thiệu Tiệm, ánh mắt của hắn xẹt qua người lão Trần, mi mắt chậm rãi khép lại, giọng nói thản nhiên như là đã dự đoán trước được chuyện đang xảy ra : » Không cần phải gấp gáp, làm như vậy rất mạo hiểm, không phải là cách tốt nhất. Hơn nữa đối với Mạnh thị sẽ bất lợi. Phải biết rằng, đấu tranh nội bộ sẽ tổn thương nguyên khí «
« Vậy, Đại thiếu người có chủ ý nào khác ? »
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ nhíu mài, trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, hắn mở miệng nói : » Ông nên biết rằng trên đời này, dù là người có lợi hại thế nào cũng sẽ có điểm yếu. Muốn uy hiếp em trai của tôi, để tôi suy tính kĩ. »
« Đại thiếu, có phải cậu đang nói tới cô gái họ Phó kia không ? »
Lão Trần khẽ nhíu mày : » Người của chúng ta đã điều tra kỹ, Nhị thiếu đã mấy tháng không tới tìm cô ấy, bên ngoài cũng có niềm vui mới,vậy… »
« Ai…nói thế là ông sai rồi, nói thế nào đi nữa, tôi và nó cũng là anh em ruột, cùng một mẹ sinh ra, nó là người như thế nào, tôi còn không hiểu rõ hay sao ? »
Mạnh Thiệu Tiệm hơi nghiên người, đầu quay về phía lão Trần, nói : » Càng như vậy, chứng tỏ càng quan tâm, như vậy mà ông không nhận ra sao »
« Xin đại thiếu gia chỉ dạy cho ? Tôi vẫn có điều không rõ, người đàn bà kia có thật là có khả năng đó ? »
Khuôn mặt của Mạnh Thiệu Tiệm dãn ra, đáy mắt đột nhiên lóe lên tia sáng nhạt, hắn không lên tiếng, trong lòng đột nhiên hiện lên tình cảnh lúc hắn và cô gặp nhau lần đầu tiên.
Hắn không giống với em trai mình, từ trước đến nay đều rất yêu thích phụ nữ, giống như những người đàn ông khác muốn thư giãn, giải tỏa bản thân. Hắn cũng chỉ có một, hai người bạn gái là ổn định. Ngoài ra, đối với những người phụ nữ khác đều không có hứng thú. Từ thời trẻ đến nay, bất quá cũng chỉ có nắm tay thôi.