Editor : May
Người biết Mạnh Thiệu Đình đều biết, từ trước đến nay anh đối với phụ nữ luôn ưu nhã mà lại thân sĩ, không bao giờ động thủ. Dù chia tay hoặc là bị phụ nữ dây dưa phiền lòng, cũng là khách khí bảo trì lễ phép. Anh luôn luôn cho là mình đủ bình tĩnh, nhưng một biểu tình, một câu nói của cô lại có thể dễ dàng khơi dẫn ra toàn bộ lửa giận của anh!
Tính ra, cô là người phụ nữ đầu tiên đánh thắng anh, cũng là người phụ nữ duy nhất.
"Cô ấy hoàn toàn không để ý tôi làm cái gì, tôi kết hôn hay không kết hôn, không hề ảnh hưởng tới cô ấy. Vì thế, tôi cũng không sao cả, hơn nữa tôi đồng ý kết hôn..."
Mạnh Thiệu Đình đang nói liền dừng lại, anh bóp ngón tay vài cái, lông mày dài hơn giãn ra, nét mặt dần dần hiện lên ý cười vân đạm phong khinh: "Tôi đồng ý kết hôn, cũng chì là sợ hãi phiền phức, muốn thanh tĩnh mà thôi."
Bình Bình có chút đồng tình nhìn anh: "Nhị thiếu, ngài thích chị Tĩnh Tri của em sao?"
Mạnh Thiệu Đình nhìn Bình Bình một cái, thấy đôi mắt cô nhóc kia trông mong nhìn anh, không khỏi đưa tay vỗ vỗ đầu cô: "Em là một đứa bé, hỏi cái này làm gì?"
"Nhị thiếu, theo em thấy, ngài thích chị Tĩnh Tri của em!"
"À? Sao em thấy được ?" Nhìn bộ dáng hứng trí dạt dào của Mạnh Thiệu Đình khiến Bình Bình rất có cảm giác thành tựu. Cô cười đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả táo, giảm thấp giọng nói: "Ngài tặng tiểu thư rất nhiều lược, tiểu thư đều ném đi, thế nhưng ngài lại nhặt trở về, còn giấu ở..."
"Sao em biết?" Mạnh Thiệu Đình đúng lúc cắt ngang lời của cô, trên mặt có một chút thần sắc khó xử.
Bình Bình chu cái miệng nhỏ nhắn: "Nửa đêm ngài chạy trong vườn hoa, đúng lúc em thức dậy uống nước nên thấy được, còn làm em giật cả mình, tưởng là ăn trộm chứ!"
"Bình Bình, một mình em biết là được rồi, đừng nói cho người khác biết được không?"
"Cũng bao gồm chị Tĩnh Tri sao?"
"Đúng, đừng nói với cô ấy." Mạnh Thiệu Đình cười khổ một tiếng: "Cho là giữ cho tôi chút mặt mũi được không."
Bình Bình chần chừ một chút, vẫn nghiêm túc gật gật đầu: "Em không nói ."
"Tôi đi đây, em đi thăm cô ấy một chút đi, nói cô ấy đừng nóng giận." Sau khi Mạnh Thiệu Đình lại dặn một câu, anh mới ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai. Rèm cửa sổ vẫn kéo chặt như cũ, đều không nhìn thấy được gì. Mạnh Thiệu Đình xoay người lại, anh hơi chần chừ một chút, vẫn quyết định không quay đầu lại, đi ra ngoài.
"Nhị thiếu... Ngài đã tới, cứ đi nhìn tiểu thư đi. Kỳ thực, kỳ thực mấy ngày qua, trong lòng tiểu thư cũng không dễ chịu, dù chị ấy vẫn không nói, nhưng Bình Bình có thể nhìn ra, trong lòng chị ấy rất khổ sở..."
Bình Bình một lòng muốn Tĩnh Tri hòa hảo với nhị thiếu, chí ít thì nhị thiếu thường tới nơi này, ngày tháng của chị Tĩnh Tri cũng có thể dễ chịu hơn một chút. Nếu không, chỉ dựa vào một mình cô, làm sao cũng không thể chăm sóc chu toàn cho chị Tĩnh Tri.
Bước chân của Mạnh Thiệu Đình dừng một chút, kỳ thực anh rất muốn đi nhìn cô, thế nhưng hiện tại cô càng trở nên lạnh lùng và xa cách, khiến cho anh không thể lại đi tiếp cận, anh cũng có mặt mũi, cũng có tôn nghiêm, cự tuyệt một lần lại một lần, dù sao cũng làm cho anh mất đi nhiệt tình.
"Nhị thiếu, ngài đi nhìn tiểu thư đi, em nói đều là thật, từ sau khi ngài không đến đây nữa, tiểu thư càng ngày càng gầy hơn. Ngài thấy bây giờ cũng sắp sinh cục cưng rồi, nhưng vẫn là bốn mươi lăm kg, mỗi ngày đều là mặt ủ mày chau, còn không bằng lúc ở bên Mai Viên đâu. Trồng đủ loại hoa cỏ, mỗi ngày ngài đều đến, khí sắc của tiểu thư còn tốt hơn một chút!"
"Sợ rằng cô ấy cũng không nguyện ý nhìn thấy tôi thôi..." Mạnh Thiệu Đình nghe cô nói như vậy, trong lòng càng động tâm.
"Nhị thiếu, ngài nói chuyện thật tốt với tiểu thư, đừng tức giận, cũng đừng nóng giận, dụ dỗ thật tốt. Tiểu thư rất mềm lòng, bình thường em phạm sai lầm, chỉ làm nũng mấy câu, tiểu thư đều không đành lòng trách em ..."
"Được, tôi không gặp cô ấy mấy tháng rồi, cục cưng cũng sắp sinh, tôi đi nhìn cô ấy. Em gọi điện thoại cho An Thành, nhờ anh ta qua đây đón tôi một chút, lúc nãy tôi bị đụng xe, đoán chừng lát nữa không lái được."
"Nhị thiếu, ngài xảy ra tai nạn xe cộ sao?" Bình Bình giật mình, hoảng hốt nhìn Mạnh Thiệu Đình, anh lại quay đầu đi, khoát tay ngăn cô tiến lên, nói: "Không có việc gì, không có việc gì, xe chỉ sượt qua một chút, em đi gọi điện thoại đi, tôi lên lầu."
Anh nói xong liền quay vào nhà, lúc đi vào phòng khách, Mạnh Thiệu Đình sờ sờ trán của mình. Vết thương vẫn có chút đau, anh cũng không băng bó, may là bị thương không nặng, máu cũng dừng lại. Anh rút một tờ khăn giấy, lau sạch sẽ chút máu bị thấm ra, cũng may tóc che khuất, không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra.
Lúc tới tốc độ xe quá nhanh, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe, thắng xe không kịp, cho nên đụng vào kính chắn gió. May là anh phản ứng nhanh, nếu không khuôn mặt đã bị hủy.
Mạnh Thiệu Đình hít một hơi, nâng bước lên lầu.
Anh đứng ở ngoài phòng ngủ, do dự hồi lâu, rồi giơ tay lên gõ cửa.
"Bình Bình sao?" Giọng Tĩnh Tri còn có chút khàn khàn trầm thấp, hình như mơ hồ mang theo khóc nức nở, Mạnh Thiệu Đình căng thẳng trong lòng, hai tay vô thức nắm chặt một chút, cô khóc sao? Bị ủy khuất như thế, bị người tìm tới cửa nhục mạ, đổi lại là anh cũng sẽ tức gần chết, huống chi là tâm tư luôn luôn tinh tế nhạy cảm như cô.
"Là tôi, Tĩnh Tri, mở cửa đi."
Sau khi tiếng nói Mạnh Thiệu Đình rơi xuống, một lúc lâu sau bên trong cánh cửa cũng không có một chút âm thanh. Anh đứng cách một cánh cửa, hình như mơ hồ nghe được âm thanh nức nở trong phòng, gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng lúc này của cô, nhất định là khóc đến mắt đều sưng. Kỳ thực cô rất thích khóc, kỳ thực cũng không kiên cường một chút nào, thế nhưng cô lại thích giả bộ thành bộ dáng rất kiên cường, bộ dáng không sợ gì cả, thoạt nhìn giống như rất không sợ hãi, nhưng anh biết, cô thật sự rất nhát gan, rất thích khóc.
Tĩnh Tri nằm ở trên giường, kéo chăn che kín mặt, cô không muốn nghe giọng nói của anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn để anh nhìn thấy bộ dáng khóc thút thít của cô.
"Tĩnh Tri, mở cửa ra được không? Tôi có mấy lời muốn nói với em..."
Anh lại kiên nhẫn, cách mấy phút liền gõ cửa một lần, ngữ điệu không hề bực bội và không kiên nhẫn, ôn hòa như lần đầu mở miệng.
Tĩnh Tri không muốn để ý tới, liền nhắm mắt lại, lấy chăn che kín lỗ tai, làm bộ không nghe thấy.
Cách hồi lâu, không có tiếng gõ cửa của anh nữa, Tĩnh Tri nhẹ nhàng kéo chăn, dựng thẳng tai nghe động tĩnh ngoài cửa. Thật sự rất im ắng, nhất định là anh không chờ được liền tự mình đi xuống, Tĩnh Tri chậm rãi ngồi dậy, một đôi mắt khóc sưng đỏ như quả đào nhìn cửa sổ sát đất thật lớn.
Hiệu quả che ánh sáng của rèm cửa sổ rất tốt, trong phòng rất tối. Cả thân thể nho nhỏ của cô vùi lấp ở trên giường mềm mại thật lớn, ôm chăn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, tóc ngắn ngủn dán sát vào hai má, đen nhánh và trắng nõn ở chung một chỗ trở nên rất nổi bật, rõ ràng rất đẹp mắt.
Hai tay cô vô thức nhéo góc chăn, chậm rãi, cô nghe được tiếng trái tim dần dần nhảy nhanh hơn, mà đáy lòng dâng lên một loại cảm giác khiến cô sợ hãi. Cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của mình, lại giống như không thể bình tĩnh nhìn bụng nhô cao, cục cưng trong bụng nhẹ nhàng giật mình, trên mặt tái nhợt của Tĩnh Tri tràn ra một nụ cười nhu hòa. Cô dần dần ổn định tâm tư có chút loạn của mình, xoay người xuống giường, đi tới cạnh cửa, kéo cửa ra, cúi thấp đầu nhìn bước chân dưới đất, trong miệng hô: "Bình Bình, chị đói..."
"Tĩnh Tri..." Mắt Mạnh Thiệu Đình vừa thấy cửa mở, đáy mắt không khỏi vọt lên một chút thần sắc vui mừng, anh vội vàng đi tới, nhẹ nhàng gọi tên của cô.