Editor : May
Bình Bình nghe anh nói không nỡ, trong khoảng thời gian ngắn lại đắc ý vênh váo, càng thổi phồng hơn, lại miêu tả Tĩnh Tri thành một nữ chính đau đớn đáng thương yên lặng yêu nam chính trong tiểu thuyết, lúc bởi vì hiểu lầm bị nam chính đuổi đi, có miệng cũng khó mở lời, cô gái nhỏ mảnh mai đau lòng muốn chết...
Tĩnh Tri nghe không vô, cau mày mở miệng: "Bình Bình, em lại đang nói xằng nói bậy, cẩn thận chị phạt..."
"Aizz, tuổi Bình Bình còn nhỏ, có chút sai lầm cũng không nên phạt cô bé. Tĩnh Tri, em cũng mệt mỏi, tôi dẫn em đi nghỉ ngơi."
Mạnh Thiệu Đình lại đúng lúc cắt ngang lời nói của Tĩnh Tri, anh thậm chí còn đặc biệt ôn nhu cười cười với cô nhóc kia, cũng dặn cô bé đi nghỉ ngơi .
Bình Bình càng đắc ý, lúc đi ra ngoài thiếu chút nữa không thấy đường đi, làm hại Tĩnh Tri nhịn không được cười ra tiếng.
Sau khi tắm xong, Mạnh Thiệu Đình hiển nhiên cũng không có tính toán rời đi, Tĩnh Tri cũng không để ý anh, tự đi ngủ. Chỉ chốc lát sau, Mạnh Thiệu Đình cũng đi đến trên giường, sau khi nằm xuống liền nhẹ nhàng ôm cô.
Tĩnh Tri nắm ra giường, thay đổi hoàn cảnh mới càng không hề buồn ngủ. Sau khi lật người mấy lần, cuối cùng cô chậm rãi mở miệng: "Có phải anh có chuyện gì muốn nói với tôi không?"
Dưới ánh trăng mông lung, gò má của anh mờ mịt nhìn không rõ ràng lắm, Tĩnh Tri yên tĩnh nhìn anh trong bóng tối, sau một lúc lâu, đường nét của anh dần dần hiện ra, đặc biệt rõ ràng. Anh nhắm mắt, mà giữa trán lại nhíu chặt, mũi cao thẳng tắp của anh như được thước đo vẽ ra, anh dùng sức mím môi, cho dù lúc này đang nhắm mắt lại ngủ, cũng là một bộ dáng tâm sự nặng nề.
Nghe xong Tĩnh Tri nói, Mạnh Thiệu Đình cũng không có mở mắt ra. Hồi lâu sau, anh mới cúi đầu mở miệng: "Tôi phải kết hôn."
"À."
Một lúc lâu sau, Tĩnh Tri mới à một tiếng. Sau khi lên tiếng trả lời, lại không biết nên nói cái gì, cô cảm giác tim mình đập rất nhanh, nhưng phân không ra là mừng hay lo.
Anh muốn kết hôn, cũng là biểu thị cô sắp giải thoát. Cô nên cao hứng, nhưng sau khi cao hứng lại tồn tại chút cảm giác giống như không cam lòng. Không phải anh biểu hiện rất quan tâm cô, rất cưng chiều cô sao? Không phải anh hoàn toàn không muốn kết hôn, hoàn toàn không muốn cưới Thẩm Mạn Quân sao, vì sao sau mấy ngày ngắn ngủi anh liền thay đổi?
Có phải đàn ông đều bạc tình như vậy không? Thiệu Hiên cũng vậy ư.
Tĩnh Tri nghĩ đến Thiệu Hiên không có tin tức, đáy lòng cũng bắt đầu trở nên thấp thỏm, vì sao lâu như vậy mà không có một chút tin tức của anh, vì sao anh cũng không tới tìm cô?
Nếu như anh thực sự đủ quan tâm cô mà nói, không phải không nên quản trước mặt là núi đao hay là biển lửa, anh sẽ làm việc nghĩa không được chùn bước xông qua, đi tới bên cạnh cô, cứu vớt cô ư?
Cho tới nay, tâm không chút dao động của cô cũng hơi dao động. Diện mạo gia thế của Thiệu Hiên đều tốt như thế, anh trẻ tuổi như vậy, còn nhỏ hơn cô vài tuổi, cuộc đời của anh mới vừa bắt đầu, nên vô cùng đặc sắc, anh thực sự tình nguyện cứ như vậy buộc cả đời của mình ở trên người phụ nữ như cô sao?
Tinh thần cô hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ không ổn định, mà Mạnh Thiệu Đình lại thừa dịp bóng đêm, đập vào mắt tất cả vẻ mặt của cô. Tuy cô biểu hiện ra cảm xúc khác thường, nhưng anh vẫn cảm thấy tâm tình kia không phải vì câu nói kia của anh.
"Sau này tôi không thể quấy rầy em mỗi ngày, có phải em rất vui không?" Anh nặng nề mở miệng, khi nói chuyện còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Tĩnh Tri sửng sốt, lại không biết nên đáp lại thế nào, cô dứt khoát buông mí mắt xuống, trầm mặc, anh thấy cô không nói lời nào, cũng mất hăng hái.
Có lẽ bản tính của anh không phải là một người chung tình, đối với Phó Tĩnh Tri mà nói, mỗi một chuyện anh làm đều vượt qua điểm mấu chốt của anh. Từng ấy năm tới nay, chính mình chưa bao giờ làm qua, mặc dù như vậy, nhưng người này lại không mảy may xúc động, kiên trì của anh cũng dần dần biến mất hầu như không còn.
"Ngủ đi." Anh đưa tay sờ sờ mặt cô, ngón tay hơi thô ráp, Tĩnh Tri giật mình một cái liền thốt ra: "Ngày cưới là khi nào?"
"Thứ sáu tuần sau."
"Thứ sáu tuần sau?" Tĩnh Tri bỗng nhiên giật mình hỏi ngược một câu!
Mạnh Thiệu Đình có chút nghi hoặc nhìn nét mặt của cô: "Làm sao vậy?"
"Tôi muốn nói với anh, tôi vốn quyết định thứ tư tuần sau đi Phượng Hoàng với anh, xem ra lại gần trùng với hôn lễ của anh, làm sao bây giờ?"
Tĩnh Tri nhíu lông mày, vẻ mặt có chút mất mác rơi vào đáy mắt anh, lặng yên đốt lên ánh sáng nơi đáy mắt anh.
"Em rất muốn đi?" Mạnh Thiệu Đình ôm cô vào trong ngực xong, vuốt ve tóc của cô hỏi.
Tĩnh Tri có chút khó xử, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng thế, tôi rất muốn đi nơi đó xem một chút, nhưng cũng không có cơ hội đi rồi."
"Tôi dẫn em đi." Anh ôm lấy cô, hôn lên trên gáy của cô: "Thứ tư tuần sau chúng ta đi."
"Anh phải kết hôn mà..."
"Mặc kệ."
"Lại đào hôn? Thẩm Mạn Quân phải làm sao bây giờ?"
"Kệ đi."
"Vì sao?"
"Vì sao gì?"
"Vì sao muốn theo tôi, vì sao đáp ứng kết hôn lại nuốt lời?"
"... Em là mười vạn câu hỏi vì sao hả?"
"Anh nói cho tôi biết."
"..."
"Anh nói cho tôi biết đi!"
"Ừ."