Editor: May
"A, lão tam còn chưa biết ư? Ái chà, chuyện lần này, lão nhị thật sự làm quá mức rồi, chuyện lớn như vậy, chú ấy lại không nói một tiếng nào với lão tam. Nói như thế nào, đó cũng là vợ và đứa nhỏ của lão tam mà!"
Mặt Mạnh Thiệu Tiệm mang theo hoài nghi và đồng tình, nhìn người đàn ông trước mặt, hắn càng ngày càng gầy yếu, sắc mặt lại có chút đen, có lẽ là thường xuyên đi bờ biển phơi nắng, khí sắc của hắn thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Nhưng hắn vừa nói xong câu này, sắc mặt Mạnh Thiệu Hiên đều thay đổi, anh ngồi ở trên ghế gỗ, hai tay nắm lấy hai bên tay vịn, một đôi mắt mất tiêu cự, chỉ trống rỗng nhìn về phía trước.
"Lão tam? Chú không sao chứ? Chú cũng không cần quá khó chịu, Phó tiểu thư và đứa nhỏ đều rất tốt, mặc dù lão nhị vô tình với chú, nhưng lại rất tốt với bọn họ. Chú yên tâm, Phó tiểu thư không chịu chút ủy khuất nào..."
Mạnh Thiệu Tiệm cúi người xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai em trai, Mạnh Thiệu Hiên vẫn giống như một tượng gỗ, ngồi ở đó không phản ứng chút nào.
Mạnh Thiệu Tiệm thấy nãy giờ anh không nói gì, tựa hồ cũng có chút không thú vị, hắn cầm điếu thuốc, đi tới trên ban công, châm lên, híp mắt thích ý hung hăng hít một hơi, hít khói vào phổi, toàn thân đều trở nên thoải mái.
Hắn cũng thật không ngờ, chuyện hỏng bét tới trình độ này mà trưởng bối trong nhà vẫn không có vứt bỏ Thiệu Đình.
Tuy trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm cực kỳ hận, nhưng nét mặt vẫn là nụ cười vô hại. Hắn không vội, tất cả đều phát triển theo kế hoạch của hắn, mặc dù có chút sai lệch nho nhỏ, nhưng tóm lại đã đạt tới hiệu quả trong dự tính. Xem ra, ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn!
Một điếu thuốc còn chưa hút xong, bên kia liền có động tĩnh.
Mạnh Thiệu Tiệm không nhanh không chậm xoay người lại, thấy Mạnh Thiệu Hiên như là điên rồi, không để ý chính mình không nhìn thấy, không để ý chính mình sẽ đụng bị thương hoặc là ngã bị thương, không biết anh ta đang lục lọi tìm cái gì, gian phòng bị anh ta làm cho lộn xộn,
sau đó anh ta liền lảo đảo mò tới cửa phòng ngủ từ trên mặt đất bừa bãi kia, kéo cửa ra liền phóng xuống lầu...
Người ngã ngựa đổ, quản gia mang theo người hầu cũng không có ngăn cản anh. Từ mấy ngày hôm trước, Mạnh lão gia bởi vì chút chuyện xảy ra trong công ty liền chạy về nước, lúc này Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên phát tác, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Muốn ngăn anh, nhưng lại sợ anh ta bị thương, dù sao thân phận tam thiếu gia bày ở nơi đó, ai cũng không thể trêu vào.
Nhưng nếu không ngăn cản anh, đợi lão gia về sẽ hỏi tội bọn họ, nên làm cái gì bây giờ?
Đang lúc do dự, Mạnh Thiệu Hiên đã chạy ra khỏi biệt thự, Mạnh Thiệu Tiệm đẩy cửa ra đi tới cầu thang, nhìn mọi người một phòng mắt to trừng mắt nhỏ, nghiêm nghị quát; "Mắt tam thiếu gia không nhìn thấy, các người còn không vội vàng tìm người trở về? Vừa rồi lão gia đã nói, không được để tam thiếu gia ra ngoài một mình, nếu như xảy ra sự cố gì, các người có mấy cái mạng để đền?"
"Đúng, đúng vậy. Đại thiếu, chúng tôi đi ngay! Mấy người các người, mau mời tam thiếu gia trở về, tay chân nhanh nhẹn một chút, cẩn thận một chút, đừng tổn thương tam thiếu gia!"
Quản gia cuống quít phân phó, mấy người hầu lập tức chạy ra ngoài, Mạnh Thiệu Tiệm biết mắt Mạnh Thiệu Hiên không nhìn thấy, cũng không chạy được bao xa, tóm lại là sẽ được người mang về, hắn cũng không để ý. Vốn hắn cũng không muốn để Thiệu Hiên trở lại nữa, chỉ là hy vọng anh ta náo ra chút động tĩnh, để cho trưởng bối trong nhà đừng quên, ở nước Mỹ xa xôi này còn có đứa con trai muốn sống muốn chết nhớ thương "Họa thủy" kia!
***********
"Đúng, mặc kệ mọi người nghĩ gì, chuyện chính là như vậy, là sai lầm của con, là sơ sẩy nhất thời của con, phạm phải sai lầm không thể bù đắp được như vậy, nếu như cha muốn xử phạt con, Thiệu Đình sẽ không nói một chữ nào!"
Trong phòng làm việc, cha con hai người ngồi đối diện nhau, Mạnh Thiệu Đình nói xong một câu nói kia, tay bưng chén trà của Mạnh Chấn Tông hơi dừng một chút, ông có chút già nua rủ mi mắt xuống một hồi lâu, cũng chưa từng mở ra, tựa hồ lão tăng ngồi thiền.
Mạnh Thiệu Đình cũng không nói chuyện, anh cúi đầu nhìn hoa văn ở trên mặt bàn, đường cong mỹ lệ này dần nối liền thành mặt của cô, lúm đồng tiền của cô.
"Một sai lầm, một nhất thời sơ sẩy của con, con thật cho là có thể giấu giếm ta?"
Giọng nói già nua của Mạnh Chấn Tông có chút băng lãnh, lại có một chút trầm trọng, ông bình tĩnh nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Ta tính sai , nhưng thật không nghĩ tới con dụng tâm với cô ta sâu như vậy, Ta nuôi hai đứa con trai, vì một người phụ nữ như vậy, các con một ở nước ngoài, một ở trong nước làm ầm ĩ không sống yên ổn, sớm muộn cơ nghiệp lập nên này đều sẽ bị các con làm suy sụp!"
"Cha, con cam đoan, loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa, con cũng sẽ không tái phạm sai lầm ấu trĩ như vậy!"
Mạnh Chấn Tông hơi xua tay, "Con nói cái này thì có ích lợi gì nữa, người phụ nữ kia ở bên cạnh con, ai biết còn có thể xảy ra chuyện gì?"
"Cha, ngài tin con một lần..."
"Con muốn ta tin con, muốn ta không so đo thì xử lý đi." Mạnh Chấn Tông cắt ngang lời của anh, "Con lập tức, cưới Mạn Quân."
"Cha, hai chuyện này khác nhau..."
"Đây không phải là hai chuyện khác nhau, nếu con muốn ta không truy cứu trách nhiệm của cô ta, nếu muốn ta tha cho cô ta một lần, liền lập tức cưới Mạn Quân. Nếu không, con cũng nên biết rõ ràng, ác ý tiết lộ cơ mật thương nghiệp, tạo thành tổn thất lớn như thế cho chúng ta, nên bị phán xử hình phạt gì, nên trả giá cao bao nhiêu!"
"Cha, chuyện này là sai lầm của con, không hề có quan hệ với Phó Tĩnh Tri!"
"Con nghĩ rằng ta là người ngu sao? USB mất? Đúng lúc bị người của đối phương nhặt được? Thiệu Đình ơi Thiệu Đình, lấy cớ vụng về như vậy, ai sẽ tin tưởng?"
Mạnh Thiệu Đình không phản bác được, chuyện lần này, mấu chốt là tính giới hạn quá lớn, tất cả lý do hợp lý đều không dùng được, bởi vì chân tướng chuyện này đã quá rõ ràng, anh không có cách nào, chỉ phải kiên trì đen trắng lẫn lộn, cứng rắn nhận lấy tất cả sai lầm!
Chỉ cần cha không truy cứu, người phía dưới coi như là có dị nghị, cũng không dám nói thêm gì nữa, chuyện này cũng cứ trôi qua như vậy thôi!
Mạnh Chấn Tông đứng lên, lặp lại một lần: "Nếu như con đáp ứng, cuối tuần con liền tổ chức hôn sự với Mạn Quân, nếu như con không đáp ứng, để Phó Tĩnh Tri chờ nhận lệnh tòa án gửi tới đi! Ta nghĩ âm mưu đơn giản như thế, người điều tra tình tiết vụ án thương nghiệp không cần tốn nhiều sức là có thể tra ra manh mối chuyện này!"
"Con đồng ý." Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên nện mạnh lên bàn, anh cúi đầu, khớp hàm cắn chặt, lại nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa: "Con đồng ý, con cưới Mạn Quân."
"Được, chuyện cứ định như vậy đi. Thiệu Đình, nếu như con lại nuốt lời, làm ra chuyện có lỗi với Mạn Quân, ngay cả người cha là ta đây cũng thật sự không có cách nào bao che con nữ. Con đã đáp ứng cưới Mạn Quân, vậy liền xử lý người bên cạnh đi, tóm lại tân hôn của các con, coi như là con còn luyến tiếc, cũng phải cho Mạn Quân mặt mũi. Thiệu Đình, đưa Phó Tĩnh Tri đi đi."