Tổng Giám Đốc Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê

Chương 125: Số mệnh



Thì ra chính là một quyển truyện tranh đóng bìa thành từ điển Oxford mà thôi. Như vậy quả thật tốt lắm, sẽ không bị người khác phát hiện, còn có thể quang minh chánh đại mà xem. Oa Oa giơ ngón tay cái lên "Nhân tài! Bội phục."

Kỳ Nịnh không nề hà cười cười "Nhân tài thì không dám nhận, bất quá đi học thật sự rất nhàm chán, tan học cũng không có trò gì chơi, còn không bằng xem truyện tranh." Nói xong, liền gục đầu xuống, tiếp tục xem từ điển Oxford trá hình của cô.

Oa Oa bĩu môi, khóe miệng run rẩy. Thấy Kỳ Nịnh cúi đầu không coi ai ra gì xem truyện, cô cũng không quản mọi chuyện, cầm lấy sách giáo khoa, lật vài tờ. Đều xem không hiểu, nhìn phương trình trên cuốn sách toán học này, còn có sách tiếng Anh rồi sách Tinh văn, có một loại cảm giác không có lời nào để hỏi trời xanh.

Thật không nên đi học, cô ngay cả kiến thức tiểu học chưa từng học quá, sơ trung cũng chưa từng học qua, trung học thì đừng nói nữa, trực tiếp lại nhảy đến đại học, thật sự là mất thể diện mà.

Oa Oa buồn rầu đem sách vở quăng vào bàn học, nằm úp sấp lên bàn học, đầu nhìn ra cửa sổ, không muốn đụng vào những chuyện phiền lòng.

Phụng Thiên Dự sau khi rời giường, săn sóc Giản Tiểu Bạch rời giường rửa mặt chải đầu, Giản Tiểu Bạch khó hiểu nhìn động tác của hắn, nào là đánh răng, rửa mặt, chải đầu "Tại sao phải làm như vậy? Tôi không phải thực sạch sẽ đó thôi!" Nhe răng trợn mắt đem hàm răng trắng tinh hiện ra trước mặt Phụng Thiên Dự.

Ngày hôm qua trước khi ngủ cũng bị hắn lôi kéo đánh răng, như vậy là biểu hiện yêu sạch sẽ, nhưng mà cô lại không bẩn.

Phụng Thiên Dự không biết nên khóc hay nên cười, vươn tay xoa tóc cô "Đánh răng thì mỗi ngày đều phải làm, bằng không sẽ có sâu ở lại trong xoang miệng. Đến lúc đó của hàm răng của em trở thành chỗ cho sâu răng sống nhờ." Khuôn mặt hồng nhuận của Giản Tiểu Bạch trở nên trắng bệch, vươn tay liền đoạt lấy bàn chải đánh răng trong tay Phụng Thiên Dự.

Tự mình hứng nước, xúc miệng rồi chải răng, xuống tay thật mạnh, giống như trên răng cô thật sự có sâu vậy.

Phụng Thiên Dự xoa xoa đầu cô, vén những sợi tóc lòa xòa rũ xuống lên tai cho cô "Đừng dùng sức như vậy, coi chừng đem lợi chải hỏng luôn." Giản Tiểu Bạch ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu mê mang nhìn hắn "Chuyện gì lợi? Chải hỏng rồi thì sẽ như thế nào?"

"Lợi chính là thịt trên răng, nếu chải hỏng thì sẽ rất đau, nếu nhiễm trùng thì còn có thể bị giày vò." Phụng Thiên Dự không ngại phiền toái giải đáp cho cô hiểu, hiện tại Giản Tiểu Bạch giống như một đứa bé, ngày hôm qua sau khi bọn họ trở về, nhìn thấy ba mẹ cô. Cô một điểm ấn tượng cũng không có, đem bọn họ trở thành người xa lạ, cha mẹ cô muốn ôm cô làm cô bị dọa chạy đến sau lưng hắn trốn, giống như một người chim sợ cành cong.

Cặp mắt hoa đào câu nhân của Phụng Thiên Dự tràn đầy quang mang thương tiếc, lưu luyến trên mặt cô. Như vậy cũng tốt, bọn họ có thể thuận lợi kết hôn sớm một chút.

"Nga!" Giản Tiểu Bạch thả lực độ đánh răng yếu lại, trở nên thật cẩn thận hơn.

Phụng Thiên Dự bất đắc dĩ nhìn cô lắc lắc đầu, bưng chậu rửa mặt lên, vào phòng tắm bưng một chậu nước ấm áp đi ra, Giản Tiểu Bạch cũng chải răng xong, đang đứng trước gương, nhìn chính mình trong kính.

Miệng đầy bọt kem, còn có dáng vẻ buồn ngủ, ngơ ngác, không biểu tình. Phụng Thiên Dự quái dị nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới đi lên phía trước vỗ vỗ cái ót cô "Làm sao vậy? Chải răng xong lại bắt đầu ngẩn người."

Giản Tiểu Bạch quay đầu nhìn nhìn Phụng Thiên Dự, xoăn chặt đầu mày, chu cái miệng, trên mặt tràn đầy khó hiểu "Vì sao tôi mất trí nhớ vậy? Còn có a! Tôi đã suy nghĩ, anh là lão công của tôi nhưng sao tôi đối với anh không có cảm giác quen thuộc a?" Ngược lại đối với đôi vợ chồng trung niên ngày hôm qua muốn ôm cô thì lại có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu được.

Khuôn mặt Phụng Thiên Dự vốn đang ôn hòa bỗng nghiêm túc lên, nâng hai tay lên, rất tự nhiên mà nhu nhu khuôn mặt trứng ngỗng của cô "Tiểu Bạch, anh làm lão công của em không tốt sao?" Khuôn mặt dịu dàng hiện ra trước mắt cô làm cho cô muốn nói không tốt đều không được.

Giản Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn nhìn hắn "Anh đối với tôi cũng không tệ lắm." Ít nhất sau khi trở về, hắn vẫn không có hung dữ với cô, cũng không có đánh cô, làm lão công dường như thật không tệ.

Phụng Thiên Dự thở dài nhẹ nhõm một hơi, mày lại như cũ xoăn lại cùng một chỗ "Chúng ta kết hôn đi, anh sẽ chính thức trở thành lão công của em." Tuy rằng thừa lúc cô mất trí đem cô thu vào tay thực là đê tiện, nhưng chỉ cần để cô gả cho hắn thì hắn nhất định hắn đối xử tốt với cô cả đời.

Giản Tiểu Bạch mờ mịt nhìn Phụng Thiên Dự "Kết hôn là vật gì?"

Phụng Thiên Dự đầu căng thẳng, ôm cô vào lòng, gắt gao ôm cô, khuôn mặt giống như yêu nghiệt chôn trong hõm vai cô "Tiểu Bạch, kết hôn chính là em sẽ gả cho anh, để anh trở thành người chồng chân chính của em, người chồng danh chính ngôn thuận, có thể quang minh chính đại chăm sóc em, trân trọng em!" Trăm ngàn lần không cần cự tuyệt......

Giản Tiểu Bạch gật gật đầu, vẫn là không không rõ lắm "Nga!" Chồng? Một cái từ ngữ rất quái lạ, lại làm cho người ta cảm thấy khổ tâm. Ít nhất cũng không ghét hắn, vậy thì gả cho hắn đi!

Phụng Thiên Dự ôm cánh tay của cô, nắm thật chặt "Tiểu Bạch, chờ một chút chúng ta phải đi thử áo cưới, mười ngày sau, chúng ta sẽ kết hôn!" Khóe miệng Giản Tiểu Bạch có bọt kem màu trắng, nhất nhất bị Phụng Thiên Dự lau lên tây trang hắn mà không biết.

Giản Tiểu Bạch nhìn bờ vai hắn dính bọ kem màu trắng, lúc này mới vươn tay đẩy hắn ra. Phụng Thiên Dự hai tay đặt lên hai vai cô "Làm sao vậy?" Một đôi mắt hoa đào câu nhân tràn ngập dịu dàng hỏi dò.

Giản Tiểu Bạch cong khóe miệng lên, cười cười, vươn ngón tay tinh tế trắng nõn, chỉa chỉa tới đầu vai hắn. Phụng Thiên Dự theo tay cô nhìn lại liền thấy trên bờ vai dính một ít bọt kem màu trắng, không khỏi buồn cười nở nụ cười "Tiểu Bạch, em rửa mặt trước đi, anh đi đổi bộ quần áo khác."

Giản Tiểu Bạch hướng tới hắn gật gật đầu, Phụng Thiên Dự lúc này mới ra khỏi phòng. Đi tới phòng thay quần áo, thay đổi một bộ đồ tây trang cùng áo khoác màu xanh đen, bước ra khỏi phòng thay quần áo thì Giản Tiểu Bạch đã rửa mặt chải đầu xong, đầu tóc cũng đã chải xong, tóc ngắn ngang vai, xõa trên bờ vai.

Đi tới trước người cô, dắt tay cô đi vào phòng thay quần áo, tìm một bộ váy màu đen đưa cho cô "Đây là bộ mấy ngày hôm trước anh gọi người đưa tới, em thay đi! Anh đi ra bên ngoài chờ em." Nói xong, liền xoay người ra khỏi phòng thay quần áo.

Giản Tiểu Bạch nhìn bộ váy trong tay, không biết xuống tay như thế nào. Đem bộ váy màu đen xoay trái xoay phải cũng không biết làm như thế nào.

Phụng Thiên Dự ở bên ngoài đợi một lúc lâu cũng không tahays Giản Tiểu Bạch đi ra, liền tới phía ngoài phòng thay quần áo, ngẩng đầu gõ ‘cốc cốc’ cái tiếng lên cửa phòng "Tiểu Bạch, đã thay xong chưa?" Nhẹ nhàng hỏi ra tiếng.

Giản Tiểu Bạch nhìn nhìn bộ váy trong tay, ngẩng đầu nhìn cửa phòng thay quần áo. Ngoài cửa thân ảnh cao lớn gầy gò sải bước chân, đi tới của phòng thay quần áo. Cô vươn tay vặn tay nắm cửa phòng thay quần áo, mở cửa ra, vẻ mặt khó xử nhìn Phụng Thiên Dự "Tôi sẽ không mặc." Vẻ mặt uể oải làm cho Phụng Thiên Dự mỉm cười.

Tiếp nhận bộ váy trong tay cô, kéo cô từ phòng thay quần áo đi ra. Vẻ mặt nháy mắt trở nên ái muội, khẽ mở cánh môi "Em đã sẽ không mặc, vậy anh mặc cho em cũng được!" Nói xong liền nhanh tay rút đi áo ngủ trên người cô.

Nhất mảng lớn da thịt trơn bóng trắng nõn hiện ra trước mặt hắn, ánh mắt Phụng Thiên Dự dính trên da thịt cô, luyến tiếc dời đi, kìm lòng không đậu vươn tay khẽ vuốt vuốt làn da phái trên cần cổ cô "Đẹp quá!" Khóe miệng hơi hơi cong lên tươi cười khen ngợi.

Giản Tiểu Bạch mặt hơi hơi đỏ lên, cảm giác ngứa ngáy xâm nhập toàn thân cao thấp "Ách, anh đang làm cái gì vậy?" Thanh âm run rẩy nhè nhẹ hỏi, cảm giác kỳ quái, những nơi hắn chạm đến đều làm cho cô run rẩy không thôi.

Ánh mắt Phụng Thiên Dự đang mê luyến da thịt kai, không khỏi âm thầm trách cứ chính mình. Hiện tại cô vẫn là một người mất trí nhớ, ngươi sao lại như súc sinh vậy, cư nhiên nổi lên suy nghĩ không an phận với cô.

Lắc đầu, bắt buộc chính mình dời ánh mắt đi "Không có việc gì, đến đây anh mặc lên cho em." Vươn tay cầm bộ váy, mở rộng bộ váy ra, tròng từ đầu đi xuống dưới thân cho cô.

Kéo xong khóa váy, một nữ tử duyên dáng yêu kiều liền xuất hiện trước mắt. Dáng người trước sau lồi lõm làm cho người ta lóa mắt. Phụng Thiên Dự hít sâu một hơi, bắt buộc mình dời mắt khỏi người cô.

"Tiểu Bạch, anh hiện tại thật hối hận." Tiếng nói thô ách làm cho Giản Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hai tay hắn nắm chặt thành quyền, giống như đang cố gắng áp chế cái gì đó, liền vươn tay sờ sờ trán hắn "Trán của anh nóng quá, có phải sinh bệnh hay không?" Một đôi mắt vô tội mà mờ mịt hiện ra ở trước mặt hắn, làm cho hắn áp lực * đến càng thêm hung mãnh, chẳng lẽ biểu tình của cô gái này cũng có thể dắt đàn ông *?

Phụng Thiên Dự hít sâu vài hơi, cảm giác phản ứng thân thể giảm bớt rất nhiều, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn cặp con ngươi đen của cô "Tiểu Bạch, anh hối hận, không muốn mang em đi ra ngoài. Hiện tại dáng vẻ của em làm cho là đàn ông nhịn không được phải phạm tội." Thật đẹp, không nghĩ tới chỉ bất quá là thay đổi một bộ quần áo, cô gái hắn âu yếm liền từ dáng người thường thường biến thành cô gái làm cho hắn mơ màng. Sự thay đổi trong lúc đó làm cho hắn kinh hỉ, cũng làm cho hắn hoảng sợ.

Giản Tiểu Bạch khó hiểu nhìn nhìn hắn, vẻ mặt thiên chân vô t làm cho Phụng Thiên Dự cho chính mình vài cái cái tát. Cô bây giờ ngay cả chuyện tình cơ bản nhất cũng đều không hiểu thì làm sao có thể biết việc giường chiếu của nam nữ chứ.

"Anh không phải là bệnh vô cùng nghiêm trọng đấy chứ, muốn đi gặp bác sĩ hay không?" Bệnh viện rất hôi, bất quá nếu hắn muốn vào bệnh viện gặp bác sĩ, cô vẫn sẽ cùng hắn cùng đi. Nghe lão phu thê kia nói, lúc cô ở bệnh viện là hắn mỗi ngày đều cùng cô, mỗi ngày trông chừng cô.

Hiện tại hắn muốn vào bệnh viện, cô cũng có thể cùng đi với hắn.

Một đạo thanh âm mềm mại thanh thúy mà tràn đầy quan tâm truyền vào trong tai Phụng Thiên Dự làm cho thân thể hắn buộc chặt càng thêm lợi hại, nhưng trong lòng lại ấm áp. Tuy nói có đại ca cùng Lâm Phong quan tâm hắn, nhưng mà bọn họ dù sao cũng là đàn ông, quan tâm cũng là thực ảm đạm cái loại này.

Thiệt nhiều năm chưa từng nghe thanh âm quan tâm như vậy, trong lồng ngực tràn đầy cảm động, tình trạng thân thể cũng càng thêm làm cho hắn khó có thể ức chế "Tiểu Bạch, em trước xuống lầu ăn điểm tâm đi!" Hắn muốn đi tắm nước lạnh, bằng không rất khó trôi qua.

Giản Tiểu Bạch không rõ hắn bị làm sao, liền từng bước đến gần, một cỗ hương thơm độc nhất trên người nữ tử truyền vào hơi thở của hắn làm cho hắn càng thêm khó có thể ức chế "Đi mau." Rống giận ra tiếng, Giản Tiểu Bạch rút bàn tay vốn muốn chạm vào hắn về "Anh bị làm sao vậy?" Cô chỉ là muốn xem hắn thế nào, sao lại hung dữ như vậy!

Phụng Thiên Dự suy sụp ngồi trên giường, thân thể phản ứng nói cho hắn biết, hắn hiện tại đã nghĩ muốn cô. Nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, hiện tại không phải thời điểm muốn cô được "Tiểu Bạch, anh muốn tắm rửa, em trước đi xuống ăn điểm tâm đi!" Hai bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay đã cấu chặt vào trong thịt, lại vẫn không thể giảm bớt phản ứng trên thân thể.

Chết tiệt, hắn đã có vài tháng chưa chạm qua nữ nhân, nhìn nữ nhân mình yêu cũng không thể chạm vào, thật sự là lão thiên gia đã tra tấn hắn mà......

Editor: Thuyxt

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv