Tổng Giám Đốc Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê

Chương 107: Ngạo khí



Sau một hồi đùa giỡn, Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa trần truồng đi ra khỏi phòng tắm. Một người như gặp gió xuân, một người thì vẻ mặt cầu xin, vợ chồng hai người rửa mặt chải đầu một phen, sau đó mới đi xuống lầu, ăn qua điểm tâm, liền trực tiếp đi tới công ty.

Bốn tháng rồi, tổng tài tập đoàn Thiên Long Mộc Hàn Mặc cùng với phu nhân lại xuất hiện trong công ty, mà tin tức phu nhân mang bầu lại khơi dậy một trận sóng lớn.

Tổng tài tập đoàn Thiên Long đứng trong đại sảnh, nhân viên công tác lui tới đều ghé mắt, nhìn thấy Oa Oa đang mang thai bụng nhô lên thì đỏ cả hai mắt, nhưng lại không dám dừng lại lâu, cũng không dám nhìn nhiều.

Mộc Hàn Mặc không gần nữ sắc, bị người ta hoài nghi lãnh cảm. Cho đến bây giờ mỗi ngày đều có một cô gái đi theo hắn, đầu tiên chứng thật hắn không phải lãnh cảm, nếu các cô có thể tích cực một chút, có lẽ hôm nay đứng ở bên cạnh hắn chính là mình.

Một đôi tinh mâu rực rỡ ánh sáng của Oa Oa tò mò đánh giá trang hoàng của tập đoàn Thiên Long. Trong lòng cảm thán không thôi, không nghĩ tới lúc trước ánh mắt của cô nhìn không được, lại ở loại địa phương này ra ra vào vào mấy tháng. Hiện tại đã nhìn thấy được, không thể không sợ hãi than thở, quá to lớn, quá đẹp.

Một đôi mắt tràn đầy cưng chìu sủng nịch nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ đáng yêu bên cạnh mình. Từ lúc bắt đầu có cô bên cạnh, hắn rất hiếm khi không vui, đây vui vẻ phát ra từ trong lòng hắn, nếu mất đi cô, vui vẻ cũng rời xa hắn mà đi.

Mãi cho đến khi hai người bước vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài, mọi người mới đều phục hồi tinh thần lại, ngẫu nhiên truyền đến một tiếng thở dài, cũng không biết vì sao thở dài, nam nữ đều có.

Mộc Hàn Mặc sau khi tiến vào thang máy liền đem Oa Oa gắt gao ôm vào trong ngực, chiếc cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô "Bảo bối, có mệt không?" Tiếng nói trầm thấp mà tràn ngập từ tính vọng lên trong thang máy.

Oa Oa ngẩng đầu, nhìn nhìn Mộc Hàn Mặc, sau đó khóe miệng hiện ra một chút tươi cười "Không mệt, mới đi có một chút như vậy liền mệt mỏi, em cũng thật là yếu đuối." Lắc lắc cái đầu nhỏ, ngẩng đầu, hôn lên chiếc cằm hoàn mỹ không tỳ vết của hắn "Anh a! Cũng đừng lo lắng, em biết tự chăm sóc chính mình, nếu không thoải mái thì nhất định trước tiên sẽ nói cho anh biết."

Mộc Hàn Mặc khẽ ‘ừm’ một tiếng, đem khuôn mặt tuấn tú chôn trên hõm vai cô, hít sâu một hơi, không khí chung quanh tràn đầy mùi thơm của cô, tâm cũng đi theo người giãn ra rất nhiều.

Phụng Thiên Dự túc trực ở bệnh viện một đêm, vẻ mặt tiều tụy, quần áo hơi hỗn độn. Làm cho hắn gia tăng một chút cuồng ngạo, một chút hơi thở tà mị, làm cho người ta ca

"Tiểu Bạch, em đã gặp qua bác trai bác gái rồi chứ! Bọn họ mỗi ngày đều tới thăm em, em nhất định rất vui vẻ, nếu em vui vẻ, vậy có thể mở hai mắt ra không, để cho anh không cần lo lắng em như vậy?" Mỗi ngày đều trôi qua trong chờ đợi, ngày hôm sau thất vọng, lại sẽ sinh ra chờ đợi, chờ đợi lại thất bại, mỗi một lần đều toàn là hư không và mất mát mà thôi.

Giản Tiểu Bạch lẳng lặng nằm trên giường bệnh, nguyên bản khuôn mặt tái nhợt, cũng xuất hiện chút hơi thở hồng nhuận, thuyết minh rằng cha mẹ cô chăm sóc cô vô cùng tốt, làm cho cô trong ngắn ngủn thời gian có thể khôi phục một ít khí sắc.

Đôi mắt hoa đào câu người của Phụng Thiên Dự thiếu đi tà tứ cùng với cà lơ phất phơ của dĩ vãng, lại nhiều hơn một chút tang thương, mờ mịt và nghiêm túc làm cho cả người hắn gia tăng một chút ổn trọng cùng mị hoặc lòng người.

Nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy đâu, giống như Oa Oa khi xuất hiện Mộc Hàn Mặc thứ hai, toàn thân cao thấp tản ra một cỗ lãnh ý lay động lòng người, trong lúc giơ tay nhấc chân nhiều hơn một tia ổn trọng, không hề có trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Em đến tột cùng muốn ngủ tới khi nào? Tỉnh ngủ, sẽ không muốn ngủ, suốt ngày nằm ở trên giường mệt chết đi được, hiện tại ngồi dậy đi một chút đi! Bằng không em sẽ bị teo cơ, đến lúc đó thật khó coi a!" Lầm bầm lầu bầu nói, trong đầu xuất hiện dáng vẻ cô bị teo cớ, chẳng những không có một chút sợ hãi, mà trong lòng lại tràn đầy đau đớn. Hiện tại hắn mới hiểu rõ lão đại vì sao sủng ái chị dâu như vậy, mặc kệ chị dâu là người mù hay là tàn phế, chỉ cần là thật tình yêu, vậy thì chỉ có đau lòng, mà sẽ không có sợ hãi.

Nếu Tiểu Bạch bị teo cơ nhưng có thể tỉnh lại, cùng hắn nói chuyện phiếm thì hắn sẽ mát xa cơ bắp bị teo cho cô. Nghĩ tới điều này, lòng tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn, khóe miệng cũng chậm rãi câu lên một nụ cười.

Qua nửa ngày, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, nụ cười trên mặt lại biến mất vô tung vô ảnh. Hiện tại cũng không dám quá vọng tưởng, điều hắn có thể làm, chính là trông chừng cô, che chở cô, trị liệu cho cô. Giúp cô chiếu cố người nhà, cùng cô trò chuyện, đấm bóp mát xa cho cô, còn lại, cũng chỉ là chờ đợi.

Hiện tại bên cạnh đại ca có việc, hắn phải giúp đại ca. Tiểu Bạch ở nơi này chỉ có thể tạm thời giao cho cha mẹ cô và hộ sĩ chiếu khán, hi vọng sự tình có thể sớm chút chấm dứt.

Giơ tay lên xoa mi tâm, trong lòng ảo não không thôi, vì sao nhiều người muốn tranh đoạt như vậy, muốn đi cạnh tranh. Nếu có thể thật yên lặng thì thật tốt, nhưng đại ca vĩnh viễn không thể bình tĩnh trở lại, thịt để ăn đại ca đều có thể bình tĩnh trở lại, trôi qua cuộc sống bình thường, vậy thì trên thế giới vốn không có khả năng sẽ không có chuyện phát sinh.

Đột nhiên trong lúc đó lại nghĩ tới nếu thế giới an tĩnh lại thì hắn có thể lẳng lặng cùng Tiểu Bạch. Hắn còn chưa kịp nói cô là cô gái hắn yêu nhất, một cô gái chỉ biết suy nghĩ cho người khác, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình, lại kích thích hắn, cắm rễ sâu trong lòng hắn, làm cho hắn tâm động không thôi.

Tại Anh quốc xa xôi, Lâm Phong mang theo trên dưới một trăm người, đứng trước một tòa nhà phế tích, hai tròng mắt màu lam bắn ra hàn quang khiếp người, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Sải bước đôi chân thon dài cao ngất tiến vào kho hàng hoang phế, một gã đàn ông Anh quốc ngồi trước chiếc bàn cũ kĩ, trên bàn bày biện la liệt đồ ăn cùng với hộp đựng thức ăn vừa ăn xong, mà toàn bộ chung quanh kho hàng đều ẩn nấu vô số người, mơ hồ để lộ ra một cỗ sát khí mãnh liệt.

Lâm Phong chỉ nhìn chung quanh liếc mắt một cái kho hàng này, liền bước đôi chân thon dài đi tới trước bàn gã đàn ông đang ngồi, ngồi xuống bên cạnh gã. Gã đàn ông không có đứng dậy đón chào, làm như không biết Lâm Phong đến, hoàn toàn không đếm xỉa đến Lâm Phong.

Lâm Phong cũng không có chút buồn bực nào, cầm lấy một bao gì đó đang đặt trên bàn, mở ra là một bao thịt bò khô, từng miếng từng miếng cho vào trong miệng. Dĩ vãng Lâm Phong, mọi người khẳng định sẽ không tin hắn sẽ là người ăn đồ ăn vặt, nhưng hiện tại...tại địa phương hỗn độn này, hắn lại có thể thong dong tự nhiên mà ăn.

Gã đàn ông lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lâm Phong "Lão đại các ngươi đâu?" Gã hẹn là Mặc thiếu, mà không phải hạ nhân của Mặc thiếu. Nghĩ tới hắn chỉ là một hạ nhân, trong mắt lơ đãng liền toát ra vẻ khinh thường, Lâm Phong đem vẻ mặt của gã nhét vào đáy mắt, buông bao thịt bò khô trong tay ra, đứng lên, lưu loát vỗ vỗ tay "Lão đại không phải người nào đều có thể gặp, ít nhất thì ngươi không thể." Lời nói bình tĩnh không mang theo chút gợn sóng nào phát ra làm ánh mắt gã đàn ông lạnh thêm vài phần.

Cũng theo Lâm Phong đứng lên, hai người dáng người cao lớn, thon dài giống nhau, đứng đối diện nhau, gã đàn ông so với Lâm Phong thì thiếu hơn một cỗ hơi thở tao nhã, lạnh lùng cùng với khí chất uy nghiêm phát ra từ trong xương.

"Ta chỉ đàm phán cùng lão đại các ngươi, những người khác không bàn nữa." Nói xong, liền lướt qua Lâm Phong, hướng ngoài cửa bước ra, không cho Lâm Phong chút mặt mũi, Lâm Phong mị mị hai tròng mắt màu lam, phát ra một chút hàn ý "Vậy ngươi cứ chờ đi!" Nói xong, cũng không khách khí bước thật nhanh đi ra khỏi cửa kho hàng.

Người đàn ông không kịp phản ứng, nhìn bóng lưng Lâm Phong, lộ ra kiên quyết và dứt khoát, sinh ý này đối với gã mà nói là một sinh ý không nhỏ, nhưng đối Lâm Phong bọn họ mà nói, chỉ là bé nhỏ không đáng kể, nghĩ đến điều này, hai tròng mắt lành lạnh "Xin dừng bước." Nói xong bước nhanh đuổi theo.

Nếu không nói như thế nào, người đôi khi bị coi thường......

Lâm Phong làm như không nghe thấy, cứ thế bước về phía trước, gã đàn ông thấy vậy thì không khỏi nóng nảy, cau mày "Xin dừng bước, phải đàm phán sinh ý xong, không thể làm tổn thương hòa khí." Một giọng nói thuần chất Anh quốc, làm cho Lâm Phong xoay người nhìn nhìn gã, mặt không chút thay đổi, ánh mắt thâm thúy, căn bản nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì "Có nhất thiết không? Ngươi muốn đàm phán cùng lão đại, vậy thì người cứ chờ đi!" Nói xong, lại tiêu sái xoay người rời đi.

Người đàn ông cau mày, nhìn bóng lưng Lâm Phong, tay vừa nhấc lên một cái, một đám đàn ông thân hình cao lớn, đều từ chỗ ẩn núp hiện thân ra, nhanh chóng đem Lâm Phong ngăn lại, không cho hắn rời đi.

Mà trên dưới một trăm người vẻ mặt tự nhiên tiêu sái đến đứng sau người gã đàn ông, bọn họ còn chưa có đi đâu! Đừng kiêu ngạo như vậy. "Đừng cản đường." Một người đàn ông (editor: phe Lâm Phong) đi đầu, đối mặt với lão đại thế lực hắc đạo này thì vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, không chút thay đổi, nói xong, thân thủ liền đẩy gã ta ra, mà thuộc hạ của hắn thì lại đem gã đàn ông nắm trong lòng bàn tay.

Vài gã đàn ông xoay người, cùng vật lộn với trên dưới một trăm thủ hạ của Lâm Phong, gã như thế nào lại quên mất Lâm Phong còn dẫn theo người đến, chỉ lo chuyện sinh ý, đem chuyện này quên mất, này mà nếu gì là hảo.

Vừa chiến đấu, vừa suy nghĩ.

Cuối cùng, người đàn ông thoát ly khỏi trạng thái bị hơn một trăm người Lâm Phong mang đến vây đánh, đứng ở chỗ trống, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng theo thả lỏng không tốt, lại vẫn đang cảnh giác nhìn Lâm Phong "Sinh ý này phải cùng đàm phán, nếu không, đừng nghĩ tới việc bình yên đi ra khỏi nơi này." Lời nói uy hiếp, nói ra lưu loát như vậy, hoàn toàn quên việc mới vừa rồi chính mình bị vây đánh.

Lâm Phong thản nhiên quét mắt nhìn gã một cái, liền bước đi lên phía trước, không hề để ý tới gã đàn ông uy hiếp. Vẻ mặt gã đàn ông ngưng trọng, mà một đội nhân mã đi theo Lâm Phong đến cũng nhanh chóng đi tới bên cạnh Lâm Phong, đem Lâm Phong vây kín không chút kẽ hở, bảo vệ nghiêm mật kín kẽ.

"Ngươi nếu không dừng lại thì ta lập tức sẽ giết ngươi." Thủ lĩnh thế lực hắc đạo vừa nói xong, thuộc hạ của hắn liền giơ súng lên ngăn chặn, chĩa lên trán Lâm Phong, trên trán Lâm Phong liền xuất hiện một cái điểm nhỏ màu đỏ.

Lâm Phong cũng không quay đầu lại, tiếng nói du dương lãnh mạc phiêu đãng trong không khí "Giết ta, ngươi cũng đừng hòng sống." Lời nói uy hiếp mười phần, đem gã đàn ông giật mình ở đương trường, gã tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Phong.

Nếu hiện tại gã giết chết Lâm Phong, vậy thì xác định vững chắc là Mặc thiếu sẽ không buông tha cho gã. Đến lúc đó chẳng những sinh ý của gã đàm phán bất thành, còn có thể đem toàn bộ thế lực bang hội đều hủy diệt, mà gã chính là đầu sỏ gây nên.

Nghĩ đến điều này, không khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân, gã không khỏi suy nghĩ lại, xem ra gã vẫn là không thích hợp ngồi trên vị trí này, đại ca so với gã thích hợp hơn, đại ca suy nghĩ bình tĩnh, sẽ không làm chuyện khác người.

Gã vĩnh viễn luôn hành động theo cảm tính, cho nên luôn làm sai mọi chuyện, phụ thân mới có thể không xem trọng gã như vậy, nhưng mà gã không cam lòng cứ chắp tay tặng vị trí này cho đại ca như vậy.

Đại ca có thể làm được thì gã cũng có thể làm được, nếu sinh ý lúc này đàm phán bất thành, vậy thì gã chờ hy sinh đi! Sống sót chỉ tổ mất mặt, còn không bằng chết đi cho vừa, hơn nữa, mất mặt trước nhiều người như vật, gã cũng không nổi cái mặt này......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv