Tại sao lại như vậy?
Tại sao những lời anh ta nói làm cho người ta cảm thấy đè nén khổ sở.......Tại sao trong mắt anh ta đều là tịch mịch cùng cô đơn.
Chết tiệt, cậu còn giúp anh ta chùi đít.
Thẩm Nghịch, người đàn ông này rất nguy hiểm, nguy hiểm đến nổi nếu đến gần tính mạng cũng sẽ nguy hiểm. Rõ ràng là nhục nhã cậu, ép buộc cậu, nhưng cũng không thể hận, không có biện pháp đối với anh ta không ngoan.
“Chết tiệt!! Quả nhiên mình bị anh ta đầu độc! Tắm xong liền đi, anh ta không liên quan đến mình nữa.”
Cậu ngáp một cái, nhắm hai mắt lại. Toàn bộ đau nhức trên người đều được nước nóng bao quanh, hóa giải mọi đau đớn. Thần kinh căng thẳng, từ từ tỉnh lại. Phòng tắm mờ mịt không có một chút âm thanh nào.
Thẩm Nghịch ngồi trên ghế salon hồi phục tinh thần, sờ soạng đồng hồ trên tay, phát hiện ra cậu đi vào đã một tiếng chưa ra.Không phải là có chuyện gì chứ? Phòng này anh ta đã thuê, hàng năm chỉ mở cửa cho anh ta, cho nên tương đối quen thuộc. Không có sức lực đi vào phòng tắm, mở miệng gọi cậu: “Kỳ Dạ.......”
“Bạn Kỳ.......”
“Kỳ Dạ.”
“Kỳ Dạ.......”
Không có tiếng trả lời, chân mảy nhíu lại, lòng tràn đầy lo lắng. Vừa rồi không phải anh ta thô lỗ quá chứ, cậu ta không ngất chứ, chết chìm trong bồn tắm sao? Nghĩ tới khả năng này anh ta càng khẩn trương. Bởi vì trên sàn nhà có nước, cho nên anh ta đi rất cẩn thận.
Vốn dĩ Kỳ Dạ ngủ thiếp đi, nghe thấy tiếng gọi thì từ từ tỉnh dậy. Híp mắt nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của Thẩm Nghịch, chợt một ý tưởng xấu xuất hiện. Cậu bị anh ta làm cho thê thảm, nên phải đáp ngược trở lại, nếu không sẽ quá thua thiệt. Cho nên cậu nằm trong bồn tắm, không động đậy, híp mắt chờ anh ta đi tới.
Thẩm Nghịch cẩn thận đi tới, ngón tay lục lọi trong bồn tắm bắt lấy tay cậu, sờ sờ mặt cậu, rốt cuộc thờ dài. Sắc mặt cũng không còn khó coi, ánh mắt sáng lên.
Khóe miệng Kỳ Dạ khẽ nở nụ cười, chợt bắt tay anh ta lại, kéo anh ta ngã xuống.......
Thẩm Nghịch bị động tác bất ngờ làm ngây ngẩn cả người, trong lúc bối rối ngã xuống cũng lợi dụng kẻ hở nắm hai tay cậu. Kỳ Dạ không nghĩ tới phản ứng của anh ta lại nhanh như vậy, thanh niên không cam tâm, sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ xông lên, đụng ngã anh ta.
Hai người đánh nhau, trời sinh Kỳ Dạ ăn mặc sung sướng, chưa từng trải qua rèn luyện, không thể là đối thủ của Thẩm Nghịch, rất nhanh bị anh ta đè trên sàn nhà. Nhưng bởi vì Thẩm Nghịch không nhìn thấy, điểm này rất thua thiệt.........
“Chết tiệt!” Kỳ Dạ khó chịu nguyền rủa, cậu không nghĩ sẽ thua một người mù. Đưa chân đá vào đầu gối anh ta, sau đó đẩy cánh tay anh ta ra, nhưng dưới chân có nước nên không chú ý, trực tiếp đẩy Thẩm Nghịch đến gần bồn tắm, rầm một tiếng đầu đụng vào thành bồn tắm.......
Thẩm Nghịch nhất thời nhíu mày lại, rên lên một tiếng, muốn bò dậy lại không còn hơi sức.
Kỳ Dạ sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, bởi vì cậu nhìn thấy trên trán Thẩm Nghịch chảy máu tươi.
“Thẩm Nghịch.......” Bò dậy muốn đỡ anh ta dậy nhưng chân không đi trên nước, tâm hoảng ý loạn ngã lăn trên sàn nhà, lần này cúi trên bồn tắm. Giọng nói so với vừa rồi còn to hơn, đinh tai nhức óc, đau đến nỗi Kỳ Dạ nói không nên lời, cảnh tượng trước mặt mơ hồ.......
“Kỳ Dạ!” Thẩm Nghịch biết chuyện gì xảy ra, so với anh ta vừa ngã xuống càng thêm lo lắng, sắc mặt u ám, đôi tay sờ soạng xung quanh một hồi mới có thể tìm thấy cơ thể.
Kỳ Dạ hít sâu, mở to miệng lại không thể nói, không biết có phải do tinh thần hoảng hốt hay không, tự nhiên lại có thể thấy trong mắt anh ta tràn đầy lo lắng cùng khẩn trương.
Mẹ kiếp! Nhất định là cậu hoa mắt!
Trước khi hôn mê, Kỳ Dạ tự nói trong lòng như vậy.
“Kỳ Dạ.......” Thẩm Nghịch phe phầy cánh tay cậu không có chút phản ứng nào, chung quanh bóng tối bao trùm, cái gì cũng không nhìn thấy. Thậm chí không biết cậu ta đụng vào đâu, có sao không, từ trước đến giờ chưa từng khủng hoảng như vậy, thậm chí một giây trogn lòng cảm thấy.......tuyệt vọng.
“Kỳ Dạ.......Nói chuyện! Kỳ Dạ!”
Thẩm Nghịch không nghe thấy trả lời xác định thật sự có chuyện, đôi tay ôm cậu, không để ý vết thương trên đầu, cặp mắt đau đớn, kéo cậu ta ra khỏi phòng tắm.......
Kỳ Dạ xoa trán mở mắt một mảnh màu trắng. Nghiêng đầu liền nhìn thấy Loan Đậu Đậu, khẽ nguyền rủa một câu: “Mẹ kiếp! Vừa mở mắt liền nhìn thấy bánh bao đậu.”
Đậu Đậu tức giận trừng mắt: “Cậu còn dám nói? Tôi để cậu chăm sóc Thẩm Nghịch một chút, kết quả, hai người làm gì? Tự nhiên vào bệnh viện.”
Thẩm Nghịch? Bệnh viện?
Lúc này Kỳ Dạ mới nhớ tới lúc cậu và Thẩm Nghịch ở khách sạn, hình như anh ta cũng bị đụng vào đầu.......”Anh ta không sao chứ?”
“Cậu nói có bị gì không?” Đậu Đậu rất thông minh hỏi ngược lại.
“Rốt cuộc anh ta có sao không?” Kỳ Dạ không nhịn được hỏi. Không chết chứ? Không đen đủi như vậy chứ? Chỉ đụng một chút, cậu cũng vậy nhưng chưa chết, không biết người mù đó thế nào.
Đậu Đậu khẽ rầm rì: “Yên tâm, cậu chết anh ta cũng sẽ không chết! Chỉ là.......” Dừng lại một chút, nói thật: “Cậu nên biết cậu và Thẩm Nghịch giống nhau nhưng so với anh ấy cậu yếu hơn cho nên nếu như cậu không nghiêm túc thì không cần đến gần anh ấy. Tôi không muốn hối hận khi giới thiệu hai người quen nhau.”
Lần đầu tiên thấy Kỳ Dạ đã cảm thấy cậu ta rất thích hợp với Thẩm Nghịch cho nên khi bị Bọ Hung cùng Phân Ruồi áp chế liền kéo Kỳ Dạ bỏ chạy.
Kỳ Dạ sửng sốt một chút, khinh thường: “Thôi đi, ai quan tâm đến một người mù chứ.”
Đậu Đậu nhíu mày, tức giận: “Không được nói Thẩm Nghịch mù.”
“Tôi cứ nói, cô và anh ta có quan hệ gì? Sao lại quan tâm anh ta như vậy?” Kỳ Dạ nhìn chằm chằm cô.
“Ai cần cậu lo.” Nghĩ đến cậu làm hại Thẩm Nghịch bị thương như vậy tâm tình khó chịu. Nghĩ đến Thạch Thương Ly, Đậu Đậu lại như quả bóng xì hơi, kéo kéo góc chăn của cậu: “Chuyện ngày hôm nay cậu có thể không nói cho anh cả biết được không.”
Kỳ Dạ biết cô sợ Thạch Thương Ly mắng, hơn nữa chuyện này là do hắn làm, không có liên quan gì đến cô: “Biết rồi. Tôi muốn ngủ.”
Đậu Đậu le lưỡi một cái: “Cảm ơn, tôi đi thăm Thẩm Nghịch. Tí nữa anh trai cậu tới đừng lỡ miệng!”
Kỳ Dạ không nhịn được đuổi cô đi nhanh, có phải bánh bao đậu cố ý nói sang chuyện khác không, đến giờ cô vẫn chưa nói với cậu người mù có sao không. Chỉ nghe cô nói chưa chết, không chết là được!
Người mù, anh không xong với tôi!