Nếu như Loan Đậu Đậu biết ngón tay này muốn bỏ vào hoa tâm của cô, đánh chết cô cũng sẽ không “ăn” như vậy! Nhưng lúc này hối hận đã muộn!. Hành động của hắn còn nhanh hơn cô tưởng tượng.........
Còn nữa quần áo của cô bị hắn lột sạch từ lúc nào, bây giờ hai người trần truồng áp sát vào nhau!
Hắn giở đủ trò, hơi thở cực nóng phả vào cổ cô, nếu như hắn nhớ không lầm thì điểm mẫn cảm của cô là ở........bên trên xương quai xanh bên trái........Đôi môi rơi chính xác vào vị trí, một lần lại một lần không chán.
Không muốn.......Dừng lại, dừng tay!.......Không muốn a a........Nếu hôn nữa cô không cách nào phản kháng được.......
Loan Đậu Đậu kêu rên trong lòng nhưng miệng nói không nên lời. Giờ phút này hắn giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, cố ý há mồm cắn lên da thịt cô.
Tại sao giấc mộng xuân lại chân thật như vậy. Ít nhất thì trong giấc mơ không có sức nặng cùng với nhiệt độ nóng bỏng như vậy.
Hô hấp của cô ngày càng gấp gáp, cơ thể nóng lên, sợ hãi cùng khát vọng giống như ma thuật chạy trong cơ thể nóng ran của cô. Trái tim đập nhanh, da thịt hắn dán lên người cô giống như muốn tan chảy hòa cùng nhau.
Loan Đậu Đậu tan rã chỉ còn một chút ý thức nhưng đối mặt với sự tấn công của hắn cô thật thất bại, quân lính tan rã, cho dù đánh tơi bời cũng khó bảo vệ thành trì! Cơ thể giống như bị hắn lấp đầy, có chút khổ sở, lại có chút vui sướng, không còn sợ hãi chỉ còn lại những dấu vết in lại trên da thịt.
“Không muốn.......Anh ra ngoài đi......không thể ở đó.......Uhm.......” Giọng nói khổ sở của cô truyền tới lại bị hắn nuốt mất.
Giống như muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, giống như đang khích lệ hắn nhanh ăn cô, ăn toàn diện, tốt nhất nuốt cô vào bụng!
Hắn giống như cá gặp nước, cả người như con ngựa hoang chạy trên thảo nguyên xanh, không biết mệt mỏi, không biết chán. Cực kỳ yêu cô, quả thật muốn ngừng mà không được! Cứ như vậy ôm cô chết cũng bằng lòng, rất bằng lòng!
Nhiệt độ trong phòng lên đến cực điểm, hai người ôm chặt nhau, không có một khe hở, không chỉ có thân thể mà còn có cả linh hồn. Mồ hôi tràn trề, đối với bẫy tình, bất luận là cô hay hắn đều không thoát được!
Trên hành lang của lầu hai, ánh đèn mờ kéo dài bóng dáng của hắn ta, hình chiếu trên sàn nhà cực kỳ cô đơn. Cơ thể cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, hai tay ôm một cái hộp phải mất nhiều thời gian lắm hắn mới chuẩn bị được, thế nhưng lúc này không thể nhấc chân. Khóe miệng khẽ cứng, đôi mắt trống rỗng, ngây ngốc đứng ở cửa, rõ ràng không muốn nghe, không muốn biết nhưng âm thanh làm cho người ta đỏ mặt tía tai kia không ngừng truyền tới.
Không gian yên tĩnh giống như có thể nghe rõ hơi thở của người đàn ông bên trong.
Hai bóng đèn giờ phút này chỉ còn tối sầm, cái gì cũng bị hòa tan. Thì ra một mình trong bóng tối không đi ra ngoài, thì ra đôi tay kia, ngọn đèn kia, cái ôm ấp áp trước ngực kia chưa bao giờ thuộc về hắn ta.
Loan Đậu Đậu, Loan Đậu Đậu.......Cái tên mới đáng yêu làm sao, thật ấm áp, rõ ràng là hắn ta yêu trước, rõ ràng là hắn muốn trước, rõ ràng hắn đã rất cố gắng nỗ lực, thận trọng không làm tổn thương cô, không ép buộc cô.......
Nhưng tại sao?
Tại sao cuối cùng mọi người đều chọn hắn, cuối cùng tất cả mọi người đều từ bỏ hắn ta. Mẹ, ông nội, bây giờ ngay cả Đậu Đậu cũng muốn làm như vậy.
Hai chân di chuyển ngồi ở cầu thang, ôm cái hộp trước ngực, cả người giống như mất đi linh hồn. Cúi đầu nhìn cái hộp, khóe miệng khẽ nở nụ cười cứng ngắc, không phải cười mà cũng chẳng phải khóc, Bàn tay khẽ sờ, rất nhiều đồ: Coca mà cô thích uống, snack mà cô thích ăn, ô mai, kẹo bắp, hamburger.......Thậm chí còn có truyện manga hắn nhờ bạn mau ở Nhât Bản, toàn bộ đều là những thứ cô thích nhất.
Hôm nay tất cả đều không quan trọng, cô thích nhất chính là người đàn ông trong phòng!
Nếu như là lúc trước hắn ta sẽ đá văng cửa châm chọc hoặc là kéo người phụ nữ trên giường đi, chỉ là một người phụ nữ, có gì lớn lao chứ! Đúng vậy, không có gì lớn! Nhưng đó không phải ai khác mà là Đậu xanh nhỏ.
Là người giúp hắn ta khuân đồ dù mệt đến mấy cũng không dám nói gì, là người ở trong thang máy bảo vệ hắn ta không cười nhạo, đó là người trêu đến tức xù lông nhưng chỉ cần một lon coca là có thể dụ dỗ được.......
Từ lúc nào thì đôi mắt hắn ta luôn dõi theo bóng lưng cô, từ lúc nào thì trong đầu hắn ta chỉ có nụ cười của cô, từ lúc nào thì hắn ta chỉ có những giấc mơ xuân với cô.......
Hắn ta từng có rất nhiều phụ nữ, lần đầu tiên, lần đầu yêu muốn yêu đàng hoàng, lần đầu tiên yêu một người mà không phải bởi vì cơ thể cô, đơn thuần vì cô ấy là người! Đậu xanh nhỏ khiến hắn ta khắc cốt ghi tâm không cách nào quên được! Hắn ta làm sao quên được cảm giác đau lòng lúc này......
Tại sao lại là Thạch Thương Ly? Hắn ta không nhận thua như vậy!!!
Đêm càng khuya càng rét, có người không chịu được lạnh sẽ không ngủ được! Thật ra trong tình yêu không có thứ tự đến trước đến sau, cũng không có đạo lý, hỗn loạn vô chừng, hai người gặp nhau đúng lúc không sớm không muộn!
Loan Đậu Đậu từ trên giường rón rén đi xuống, nhặt áo sơ mi trên sàn nhà mặc vào người. Lưng đau đứng không thẳng được, chậm rãi bò trên sàn nhà. Muốn rời khỏi hiện trường........
“Em muốn bò đi đâu?” Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, chưa kịp bò nhanh đã bị người ta ôm trở lại, ngã vào trong lồng ngực ấm áp. Dưới mông có gì đó thô sáp? Tối hôm qua tôi phục vụ anh cả đêm, sáng sớm đã động dục sao!
Thạch Thương Ly cúi đầu nhìn vật nhỏ trong ngực, khuôn mặt ngây thơ của cô càng khiến hắn muốn bắt nạt cô. Bàn tay không khách khí đặt trước ngực cô ăn đậu hũ “Em vẫn chưa trả lời anh muốn bò đi đâu?”
“Cái đó What??? Trước hết để cậu nhóc của anh mềm xuống đi, đụng vào vết thương trên mông tôi!”
“........”
“Không phải chứ? Ăn cả đêm còn chưa đủ sao? Không thể mềm một chút sao, đồ hẹp hòi!”
Thạch Thương Ly tối sầm mặt: “Em nghĩ rằng anh nói mềm nó sẽ mềm xuống sao?”
“Hả? Chẳng phải nó ở trên người anh sao........Đau.......Sao lại véo mông tôi!”
“Nói vừa thôi!” Trong giọng nói đều là cưng chiều, giọng ngọt chết người!
“Cái đó.......Cái này.......Tôi biết hôm qua anh say rượu, tôi cũng say cho nên chúng ta sai rồi!” Loan Đậu Đậu mặt không thay đổi tim không đập loạn bịa đặt, lừa mình cũng muốn lừa Thạch Thương Ly!
“Tối hôm qua chúng ta không uống rượu!”
Loan Đậu Đậu bất đắc dĩ sờ lỗ mũi, hít sâu than thở, làm bộ dạng chấp nhận: “Được rồi! Vậy anh định cho tôi bao nhiêu tiền? Đồ ngốc! Trực tiếp trừ vào tiền sinh hoạt hàng tháng là được rồi!"
Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Vốn dĩ nghĩ rằng cô sẽ nói: “Làm bạn trai tôi hoặc là muốn hắn chịu trách nhiệm, hoặc phải cho tôi danh phận quang minh chính đại ở bên cạnh anh!” Chết tiệt, rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ gì?
Tình nguyện chọn tiền chứ không muốn hắn phải chịu trách nhiệm! Giận!
“Em có thể lựa chọn cái mà em muốn!” Cho en một cơ hội!
Hả? Loan Đậu Đậu nghi ngờ nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn thật lâu, buồn bực trong lòng. Được rồi, căn bản là người ta muốn ăn miễn phí! Ăn xong liền quỵt tiền, dù sao mỗi tháng cô cũng lấy không ít từ tiền hắn đưa mua đồ ăn!
“Đáp án!” Giọng nói trầm thấp của Thạch Thương Ly vang lên!
“Tôi biết rồi!” Đậu Đậu không vui bĩu môi, đôi tay ôm cổ hắn, chủ động hôn hắn. Mẹ kiếp, không phải mới ăn lần đầu? Tôi cho anh ăn, cùng lắm thì trong lòng xem như anh chơi gái, dù sao dáng người của anh so với tôi vẫn đẹp hơn!
Đáy mắt Thạch Thương Ly nhất thời kinh ngạc vui sướng, động tác này của cô là muốn làm bạn gái hắn sao? Hay là muốn hắn chịu trách nhiệm!
Vừa mới chuẫn bị hôn, Loan Đậu Đậu đã chạy nhanh xuống giường, vừa mặc quần áo vừa khắc chế tâm tình nói: “Anh cũng đã ăn rồi! Hai người không thiếu nợ gì nhau! Tôi đi làm bữa sáng, anh rửa mặt xong xuống ăn sáng.......”
Bỏ trốn mất dạng trước ánh mắt sát thủ của Thạch Thương Ly!
“Loan Đậu Đậu!” Sắc mặt Thạch Thương Ly xanh mét, người phụ nữa kém thông minh kia làm hắn tức chết!
Ý tứ của hắn rõ ràng như vậy, cô vẫn chưa rõ sao? Ăn quỵt cái gì? Cái gì mà hai người không nợ nhau? Cô còn thiếu nợ hắn cả đời cũng không đủ trả!