Thạch Lãng đứng dậy ánh mắt không hề sợ hãi đi về phía hắn, đôi tay khoanh trước ngực, khẽ cười, miệng há ra lúc cửa thang máy vừa khép lại nói không ra tiếng: “Anh sợ!”
Trên xe Loan Đậu Đậu ngồi cạnh tài xế, dọc theo đường đi hai người không nói chuyện, Thẩm Nghịch vẫn nghiêng đầu về phía cửa sổ giống như có thể thấy phong cảnh bên ngoài. Nửa tiếng sau, xe dừng trước một biệt thự xa hoa.
“Đây, đây, đây là nhà anh sao?” Loan Đậu Đậu chậc lưỡi hít hà, không thể tin được vào mắt mình. Thạch Thương Ly cũng có tiền, trong nhà cũng rất xa hoa nhưng chưa đến mức như thế này. Nơi này có thể sánh với những cổ vật của nước Pháp!
Sắc mặt lạnh nhạt của Thẩm Nghịch như muốn nói đây chưa là gì, bàn tay giơ về phía Loan Đậu Đậu, cô kịp phản ứng dắt tay anh ta đi vào trong. Ở cửa ra vào Thẩm Nghịch nói cho cô mật mã. Loan Đậu Đậu ấn mật mã vào thì anh ta nhíu mày mở miệng: “Cô không biết những số này sao?”
Ánh mắt kỳ quái của Loan Đậu Đậu nhìn hắn: “Đây là mật mã nhà anh làm sao tôi biết được?”
Chân mày Thẩm Nghịch khẽ dãn ra, từ từ mở miệng: “Đây là ngày sinh của Thương Ly.”
Bùm.........
Cửa mở ra Loan Đậu Đậu cũng ngây người, sững sờ nhìn anh ta đi vào, nhìn lại mật mã, những số vừa rồi là sinh nhật Thạch Thương Ly? Mật mã nhà Thẩm Nghịch là sinh nhật của Thạch Thương Ly? Anh ta gọi Thạch Thương Ly là “Ly”.
Bọn họ.......
Bạn tốt cả đời đi cùng nhau!
Đồ trong nhà cùng với bên ngoài hoàn toàn khác nhau, gọn gàng sạch sẽ nhưng cũng trống trải, trừ ghế salon cao cấp ngoài ra không có gì thậm chí ngay cả TV cũng không có. Loan Đậu Đậu đứng cạnh cửa nhíu mày: “Phòng này thông với phòng bên cạnh sao?”
Thẩm Nghịch cởi áo vét nhét vào ghế salon gật đầu.
Người ở bên cạnh là người thế nào? Loan Đậu Đậu thật tò mò nhưng vì cô không thân với anh ta nên không dám hỏi.
“Anh về đến nhà rồi vậy tôi về công ty đây.”
Khi cô đi đến cửa thì Thẩm Nghịch đang ngồi trên ghế salon chợt mở miệng: “Đậu Đậu.”
Loan Đậu Đậu dừng bước không hiểu nhìn anh ta, kỳ quái là anh ta giống như có thể thấy được vị trí cô đứng. Dựa vào ghế salon ánh mắt đầy mệt mỏi, khóe miệng khẽ nâng lên giọng nói lạnh lùng: “Không nên tới gần Thạch Lãng.”
“Tại sao?” Cô thốt lên, tại sao đột nhiên lại nói ra những lời kỳ quái như vậy.
Thẩm Nghịch nhíu chân mày, tròng mắt như ẩn như hiện. Một lúc sau thở dài: “Tóm lại nếu như cô ở chung với bọn họ cũng không nên đến gần Thạch Lãng.”
Loan Đậu Đậu khó hiểu trong lòng, nắm tóc nói: “Có phải anh hiểu lầm cái gì không? Tôi với tổng giám đốc không có gì, đối với Bọ Hung càng không có gì!”
Anh ta giống như không nghe thấy gì, hai chân đặt chung một chỗ, ánh mắt lạnh lẽo. “Ly không kiên cường như mọi người nghĩ, hắn sống cũng không sung sướng gì, nếu như sự xuất hiện của cô chỉ đem lại cho hắn đau khổ, có thể........”
“Có thể cái gì?”
Thẩm Nghịch đứng dậy, đôi tay đặt trong túi quần, từng bước từng bước đi thẳng tới chỗ cô, bóng dáng to lớn bao quanh cơ thể nhỏ bé của cô, anh ta cúi đầu giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Tôi sẽ phá hủy cô.”
Ban đầu Loan Đậu Đậu vô tội nhìn anh ta, một giây tiếp theo hoàn toàn ngây ngẩn cả người.......
Môi của anh ta đang bao trùm trên môi cô........
Cô bị một người đồng tính luyến ái hôn? Mà cái người đồng tính luyến ái này lại thích ông chủ của cô.......