Miệng Tô Tiểu Tả nói đều là những lời Lương Thần nói với cô lúc trước: “Đến tột cùng Lương tổng là xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, thời gian này tâm tình Lương tổng vẫn không tốt lắm. Hôm nay buổi sáng tôi vào văn phòng, đi thông báo ngài ấy đi họp, kết quả không nhìn thấy ngài ấy ở trong văn phòng, lại nhìn thấy chìa khóa xe của ngài ấy đặt ở trên bàn làm việc, nên tôi biết ngài ấy ở đây, liền theo thói quen tính đi vào phòng ngủ tìm ngài ấy, nhìn thấy anh nằm ở trên giường ngủ, tôi cũng không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp rời đi, lúc mười giờ, cuộc họp lập tức bắt đầu, Lương tổng vẫn còn chưa tỉnh lại, tôi lại đi gọi ngài ấy, kết quả nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một lọ thuốc ngủ 50 viên, bên trong chỉ còn sót lại hơn mười viên, lúc ấy tôi sợ hãi, liền lập tức gọi 110.”
Khi mẹ Lương Thần nghe được Lương Thần nuốt hơn ba mươi viên thuốc ngủ, hai chân chợt mềm nhũn, cả người đứng thẳng không được té xuống đất.
May mắn Lương Viễn và Lương Chu Thiên nhanh chóng vươn tay, đỡ mẹ Lương Thần.
......
Lúc Lương Thần tỉnh lại, đã là khuya hôm đó.
Có thể bởi vì thời gian ngủ say quá lâu, đầu óc của anh, thoáng có vẻ có chút trì độn, qua thật lâu sau, trong đầu Lương Thần, mới chậm rãi có ý thức, sau đó nhớ tới, từng chút chuyện mình làm.
Anh nhắm mắt lại, bất động thanh sắc nằm ở nơi đó, dựng thẳng lỗ tai, nghe ngóng âm thanh chung quanh, mơ hồ nghe thấy được tiếng khóc nhỏ vụn.
Tiếng khóc kia là của mẹ anh.
Đáy lòng Lương Thần hiện lên một tia áy náy, nhưng vẫn làm bộ như ngủ say, để cho đầu óc của mình thả trôi, sau đó, lại đi vào giấc ngủ.
Lương Thần biết, vở diễn đã bắt đầu, đến giờ phút này, đóng lại chính là phòng tuyến trong lòng.
Đối thủ của anh, là ba và anh cả của anh, nếu muốn lừa bịp được hai người cáo già kia, hiện tại, anh trước hết cần làm, chính là ngủ say tiếp.
Anh càng hôn mê bất tỉnh thời gian lâu, càng là cố ý để cho ba và anh cả tố chất tâm lý vô cùng tốt kia của anh, đáy lòng lo lắng, bât an.
Đồng thời, tỷ lệ thành công lần này của anh lại càng lớn.
Anh phải làm cho Cảnh Hảo Hảo quang minh chính đại, phong phong quang quang gả cho anh, trên thế giới này, không có ba mẹ nào có thể đấu tranh lại con cái.
Anh biết, nhà họ Lương quyền cao chức trọng, gây thù hằn khá nhiều, ba lo lắng Cảnh Hảo Hảo mưu đồ bất chính, thà rằng giết lầm cũng không thể buông tha.
Anh cứng đối cứng đi thay đổi cái nhìn của bọn họ, cuối cùng rơi vào kết cục, rất có thể chính là như lần trước vậy, thừa dịp lúc anh không ở đó, có người ra mặt đưa Cảnh Hảo Hảo đi.
Cho nên, lần này anh chỉ có thể dựa theo biện pháp của mình, đi đánh cuộc.
Đánh cuộc ba anh, anh cả của anh, xem sinh mệnh của anh còn nặng hơn cẩn thận duy trì niềm tin của nhà họ Lương.
Anh đương nhiên sẽ không để cho mình chết, người đã chết, cái gì cũng không có, mục đích cuối cùng của anh là vì thuận lý thành chương kết hôn với Cảnh Hảo Hảo.
Nếu không anh cũng sẽ không chỉ nuốt hơn mười viên thuốc ngủ để làm hiện trường giả che dấu tai mắt người, sau đó ném thuốc còn lại vào trong bồn cầu.
Cho nên, trước khi anh thực hành kế hoạch này, anh đã suy đi nghĩ lại hồi lâu, biết không phải là không có nguy hiểm, bởi vì anh là đánh cược mạng của anh và Tô Tiểu Tả đi theo mình nhiều năm.
Nhưng cho tới bây giờ anh đều là dân cờ bạc trời sinh, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, giống như trước kia ở Nhật Bản, anh một mình một ngựa mang theo Cảnh Hảo Hảo rời đi từ dưới tay Linh Mộc tiên sinh, cũng là dồn vào chỗ chết rồi sống lại sau đó!