Chỉ mới năm giờ, Lương Thần liền đến công ty.
Anh trực tiếp đi thang máy ngầm dưới bãi đậu xe, đến tầng chót văn phòng.
Trong công ty rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn hơi yếu trong phòng làm việc.
Lương Thần nhấn vân tay một chút, mở cửa văn phòng của mình ra, đi vào, ngồi ở trước bàn công tác, xử lý công việc.
Bảy giờ rưỡi sáng, trong công ty lục tục có một ít tiếng vang, Lương Thần mở ngăn kéo kéo, lấy lọ thuốc Tô Tiểu Tả đưa cho mình ra, vào phòng ngủ phía sau văn phòng.
Lương Thần đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, không nhúc nhích.
Thời gian tích tắc chảy xuôi qua, lúc di động đặt ở một bên đột nhiên vang lên, Lương Thần liền không chút do dự vặn mở lọ thuốc trong tay ra, đổ thuốc từ bên trong ra, đếm đơn giản một chút, bộ dáng khoảng mười bảy mười tám viên, sau đó Lương Thần không chút do dự nhét vào miệng, rót một ly nước, đều nuốt xuống.
Lương Thần đặt lọ thuốc ở trước tủ đầu giường, lúc chuẩn bị nằm lên giường chờ dược hiệu phát tác, đột nhiên gian như là nhớ tới cái gì, sau đó đổ từ lọ thuốc kia ra mười mấy viên nữa, sau đó mặt mày lóe lóe, liền xốc chăn lên, đi vào WC, ném thuốc vào trong bồn cầu, trực tiếp xả vào trong cống thoát nước.
Lương Thần nằm về lên giường, liền suy nghĩ, ba mươi mấy viên thuốc, đủ hù chết những người nhà họ Lương đó đi!
Thuốc này, thật là thuốc ngủ.
Anh muốn chế tạo ra hiện trường tự sát giả.
Lương Viễn và ba anh, nếu có thể dùng Cảnh Hảo Hảo anh để ý nhất đến uy hiếp anh, vậy anh chỉ có thể dùng thứ bọn họ để ý nhất đến uy hiếp bọn họ.
Tuy rằng, đều nói, người không biết thương xót bản thân, là đáng xấu hổ nhất.
Không đáng đồng tình, không đáng đáng thương, đáng hận mà lại yếu đuối.
Nhưng đó chỉ là phát biểu của những người đứng xem, khi người nhà của bạn thật sự tự sát, bạn trừ bỏ phẫn nộ, có càng nhiều là sợ hãi, là lo lắng, là đau lòng.
Cho nên, đôi khi, thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ phụ nữ có thể dùng, thường thường là hữu hiệu nhất, dùng được nhất.
Lương Thần nghĩ đến đây, liền cảm thấy buồn ngủ đột kích, anh biết, lúc mình tỉnh lại lần nữa, chính là lúc anh thật sự đối kháng với người nhà họ Lương.
Cho nên hiện tại anh, cái gì cũng không muốn nghỉ, chỉ cần mượn dược tính thuốc ngủ, an tâm ngủ một giấc thật tốt, để cho người nhà họ Lương, nháo tâm lo lắng đề phòng thật tốt đi!
......
Thành phố Giang Sơn, ánh nắng mùa hè nóng mà lại chói mắt.
Thời tiết hôm nay, tốt đến rối tinh rối mù.
Chín giờ, mẹ Lương Thần đưa ba Lương Thần ra cửa đi làm, theo sát sau đó, Lương Viễn cũng ra cửa, mẹ và chị dâu Lương Thần đứng ở cửa, ôm đứa nhỏ, tạm biệt Lương Viễn, trước khi Lương Viễn lên xe, còn hôn hai gò má con trai của mình.
Bởi vì thời tiết nóng bức, đám phụ nữ ở lại trong nhà, cũng không có ra cửa, mẹ Lương Thần, chị dâu cả và chị dâu hai của Lương Thần ngồi ở trong phòng khách, vừa xem ti vi, vừa đan áo len đứa nhỏ mặc vào mùa thu.
Đám người hầu bận rộn quét tước phòng, chuẩn bị cơm trưa.
Trẻ con trong nhà, vòng quanh cầu thang biệt thự chạy lên chạy xuống, bà vú theo ở phía sau, chiếu cố thật cẩn thận.
Toàn bộ không khí trong nhà, thoạt nhìn hài hòa mà lại an nhàn.
Chỉ là, vào lúc mười giờ, điện thoại vang lên một trận, trong nháy mắt liền đánh vỡ tốt đẹp và yên tĩnh này.
Tiếp điện thoại, là chị dâu cả Lương Thần - người cách điện thoại riêng của nhà cũ gần nhất.