Editor: May
Lần này, Cảnh Hảo Hảo lại không có một chút phản ứng.
Tay cầm lấy chìa khóa xe của Lương Thần hơi dùng sức một chút, anh đứng ở tại chỗ trong chốc lát, sau đó liền mở bước chân, xoay người, đi ra khỏi nhà Cảnh Hảo Hảo.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên ở sau lưng, Lương Thần chỉ cảm thấy tâm của mình, cũng hung hăng rơi xuống đến đáy cốc thấp nhất theo.
Anh đứng ở trong hành lang yên tĩnh, dựa vào cửa Cảnh Hảo Hảo, đứng hồi lâu, mới chậm rãi xoay người, đi về phía cầu thang.
Đi ra từ trong lầu, gió cuối mùa thu thổi đến, mang theo lạnh lẽo thấu xương, làm cho đầu óc Lương Thần hơi thanh tỉnh một chút.
Trong sân tiểu khu thực im lặng, anh chậm rãi đi đến trước xe của mình, ngồi xuống, nhưng không có khởi động động cơ, mà là xuyên qua cửa kính xe, ngẩng đầu, nhìn căn phòng sáng đèn của Cảnh Hảo Hảo, tâm tình lại phức tạp đến khó có thể hình dung.
Lúc ở sân bay Nhật Bản chờ chuyến bay, Cảnh Hảo Hảo đốt một tia sáng ở đáy lòng anh, có lúc anh cảm thấy tia ánh sáng kia giống như có thể chiếu sáng lên toàn bộ thế giới của mình, nhưng đôi khi, anh lại cảm thấy tia sáng kia mỏng manh giống như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Anh không có tính toán buông tha, nhưng...... anh cũng không có tin tưởng nào.
......
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở sô pha không biết bao lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu, mới phát hiện trong phòng trống rỗng, đã không còn thân ảnh Lương Thần.
Sau đó cô phát hiện, tâm tình của mình, càng thêm mất mát.
......
Lương Thần thật không có buông tha, cho dù anh nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vì Thẩm Lương Niên thất hồn lạc phách như vậy, đáy lòng khó chịu ở dưới lầu Cảnh Hảo Hảo ngây người cả đêm, nhưng lúc bảy giờ sáng ngày hôm sau, anh vẫn như thường ngày, gửi một tin nhắn buổi sáng vui vẻ với Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cũng cả đêm không ngủ, cứ cứng ngắc ngồi ở sô pha cả đêm như vậy, đột nhiên di động vang lên ting ting, cô mới giật giật hai chân có chút tê dại, đứng lên, đi đến trước bàn ăn, cầm lấy di động, nhìn thấy là tin nhắn Lương Thần gửi đến, cho dù chỉ có bốn chữ đơn giản [ buổi sáng vui vẻ], nhưng tâm tình mất mát của Cảnh Hảo Hảo, lại chuyển biến tốt hơn rất nhiều, cô cầm di động, chậm rãi cắn ngón tay suy nghĩ trong chốc lát, cũng trở về một tin nhắn giống y như đúc: [ Buổi sáng vui vẻ].
......
Lương Thần trong xe dưới lầu, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo hồi âm, cảm thấy một tia ánh sáng nơi đáy lòng mình hơi sáng lên một chút, anh giống như bình thường, tiếp tục trở về cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn, dặn cô nhớ ăn bữa sáng.
Cảnh Hảo Hảo trở về ba chữ: Anh cũng vậy.
Sau đó Lương Thần liền tâm tình tốt khởi động xe, đi công ty.
Mà Cảnh Hảo Hảo cũng tâm tình thoải mái leo lên giường, đi bổ sung giấc ngủ.
......
Một đêm kia, Thẩm Lương Niên xuất hiện, giống như là một nhạc đệm nhỏ hoàn toàn không thu hút, nhìn như hoàn toàn không có gây ra bất kỳ sóng to gió lớn nào.
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần cũng như thường ngày, vẫn mỗi ngày nhắn tin nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên còn có thể hẹn gặp mặt ăn bữa cơm, phát triển giữa hai người, thoạt nhìn rất có hương vị vững bước ấm áp lên, giống như cứ tiếp tục như thế nữa, sẽ thuận lý thành chương yêu nhau gần nhau.
Nhưng nhiều khi, mọi người đã quá xem trọng chính mình.
Giống như Lương Thần, anh nghĩ đến chính mình yêu Cảnh Hảo Hảo, có thể coi chuyện đêm đó Thẩm Lương Niên tìm kiếm Cảnh Hảo Hảo thành không có phát sinh, nhưng anh lại xem nhẹ một thứm đối với người yêu sâu đậm mà nói, đáy lòng người đó đều là yêu so đo mà keo kiệt, anh chẳng qua chỉ là để cho chính mình biểu hiện rất rộng lượng, biểu hiện không ngại Thẩm Lương Niên đêm khuya đến tìm Cảnh Hảo Hảo.
Nhưng thật ra đáy lòng anh, vẫn đều đang để ý thật sâu.