Editor: May
Thím Lâm đi theo Lương Thần rất nhiều năm, chiếu cố [ăn, mặc ở, đi lại] của anh, ở trong trí nhớ của nà, Lương Thần vĩnh viễn đều là bộ dáng ngang ngược.
Mặc dù lần đầu tiên Cảnh tiểu thư rời đi, anh cũng chỉ là táo bạo đi tới đi lui ở trong phòng, nghĩ hết biện pháp đi điều tra đến tột cùng Cảnh tiểu thư đi địa phương nào.
Nói vậy một màn này công bố ra ngoài, cũng không có người dám tin tưởng, người đàn ông yếu ớt khổ sở khóc như là đứa nhỏ này, lại có thể là thiếu niên thiên tử duy ngã độc tôn không gì không làm được ở trong thành phố Giang Sơn kia.
......
Mùa hè thành phố Giang Sơn, nóng bức mà lại dài lâu, vẫn có thể kéo từ tháng 5 đến tháng 10.
Thành phố Giang Sơn tháng 10, bất luận nhìn từ góc độ nào, cũng đều xinh đẹp đến rối tinh rối mù.
Cây cao lớn trồng hai bên đường lớn, biến vàng biến đỏ, tuôn rơi xuống đầy đất, xe nghiền qua, bước chân giẫm lên, phát ra tiếng vang dễ nghe.
Thời tiết tháng 10, đã hơi có chút lạnh, cô gái xinh đẹp vẫn mặc váy hè như trước, lộ ra hai chân dài trắng nhỏ, rêu rao khắp nơi ở trên đường cái.
Hôm nay là tết trung thu, phố lớn ngõ nhỏ thành phố Giang Sơn, nơi nơi tràn ngập hơi thở đoàn viên, cảnh tượng trong tay không ít người mang theo bánh trung thu vội vàng trở về nhà.
Ngày tết trung thu này là thứ sáu, đối với người đi làm nói, là một ngày bận rộn cuối cùng trong một tuần, ngày này Lương Thần trôi qua coi như dễ chịu, buổi sáng ký kết một hợp đồng, giữa trưa tham gia một bữa ăn, buổi chiều bồi một lãnh đạo đến từ Bắc Kinh chơi mạt chược, thắng đến đường làm quan rộng mở.
Bởi vì là tết trung thu, bốn giờ chiều, trên cơ bản tất cả công việc đều kết thúc, Lương Thần mới đi ra từ “Lưu Quang Tuế Nguyệt”, di động trong túi liền vang lên.
Lấy ra, nhìn thoáng qua, là nhà cũ bên kia gọi điện thoại tới.
Lương Thần nhìn chằm chằm di động trong chốc lát, mới tiếp nghe, bên trong truyền đến giọng của mẹ: “A Thần, đêm nay là tết trung thu, mấy giờ con đến?”
Lương Thần nhìn thời gian, báo một con số, sau đó liền chặt đứt điện thoại.
Trợ lý ở xa xa nhìn thấy anh đi tới, dẫn đầu xuống xe, thay anh mở cửa xe.
Lương Thần xoay người ngồi vào, trợ lý vừa khỏi động xe, vừa hỏi: “Lương tổng, hiện tại ngài muốn đi đâu?”
Lương Thần cau mày, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Chỗ cũ.”
Trợ lý không có nói chuyện, lưu loát lái xe đi, đưa Lương Thần đến “Chỗ cũ”.
Lương Thần xuống xe, trực tiếp tiếp nhận chìa khóa xe từ trợ lý, nói: “Cậu đi về trước đi, hôm nay nghỉ lễ.”
Trợ lý vội vàng nói hai tiếng cám ơn, liền vội vàng mở bước chân, đi đến đón xe taxi ở ngã tư đường đối diện.
Lương Thần đứng ở trước xe phát ngốc trong chốc lát, lấy chìa khóa từ trong túi tiền ra, mở cửa trước mặt, đi vào.
Cái gọi là “Chỗ cũ” trong miệng anh, thật ra chính là “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn”.
Nơi này vẫn duy trì bộ dáng cũ, bên ngoài tường vây quanh cao cao, phía trên là bản che đơn giản, làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc bên trong là thứ gì, tăng thêm càng nhiều sắc thái thần bí.
Nơi đây tuy rằng tọa lạc ở trung tâm thành phố Giang Sơn, nhưng đóng cửa lại, bên trong đó là một thế ngoại đào nguyên, hoàn cảnh im lặng thanh nhã, hoa tươi trải qua người đặc biệt chăm sóc thường nở không tàn, bươm bướm trong phòng thủy tinh chỉ có bay múa, chim họa mi nhảy tới nhảy lui trong lồng phát ra âm thanh dễ nghe.
Lương Thần chậm rãi đi đến trước của phòng thủy tinh, đẩy cửa, chuống gió trên ở cổ liền phát ra tiếng vang đinh linh.
Trong phòng thủy tinh tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, Lương Thần chậm rãi đi tới bên cạnh xích đu, nằm ở phía trên, nhắm mắt lại, thuận theo tự nhiên nhẹ nhàng lay động.