Editor: May
Không biết có phải do Từ Dung đột nhiên nhắc tới chuyện đã qua hay không, Lương Thần hút có chút gấp, hơi bị sặc một chút, ho khan lên.
......
Ngày thứ hai sau khi Lương Thần gặp Từ Dung, cả người giống như là người không có việc gì, vừa sáng sớm liền rời giường, tinh thần toả sáng đi công ty.
Mấy ngày nay chuyện trong công ty bị anh đẩy xuống có chút nhiều, cả ngày anh gần như ngay cả thời gian thở cũng không có, vẫn bị vây ở trạng thái rất bận rộn.
Tô Tiểu Tả biết Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, cho nên lúc đi theo bên người Lương Thần bận rộn, vẫn đều quan sát thần thái Lương Thần, lại phát hiện hình như tính tình của anh không quá nóng nảy, cũng có vẻ có kiên nhẫn, gần như không khác gì lúc trước.
Thần thái như vậy của Lương Thần, làm cho Tô Tiểu Tả quả thực nghĩ đến, người tên Cảnh Hảo Hảo kia, hoàn toàn chưa từng xuất hiện ở trong thế giới của Lương Thần.
Liên tiếp vài ngày như vậy, lúc này Tô Tiểu Tả mới phát hiện, áo cơm cha mẹ của cô không phải không có việc gì, mà là mượn công việc dời suy nghĩ đi.
Có lần chìa khóa nhà của cô rơi ở công ty, buổi tối ở quán bar chơi với bạn đến mười hai giờ, nhớ tới chuyện này, liền vội vàng chạy về công ty, kết quả nhìn thấy đèn văn phòng Lương Thần còn sáng, cô tưởng trước khi Lương Thần đã tắt đèn, liền lén lút đẩy cửa ra, kết quả phát hiện Lương Thần ngồi ở trước bàn công việc, vẻ mặt còn đang nghiêm túc lật xem văn kiện.
Tô Tiểu Tả sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại, rón ra rón rén rời đi.
Sau đó, Tô Tiểu Tả phát hiện, Lương Thần trừ bỏ thời gian ăn cơm, gần như đều đang bận rộn chuyện công ty, chỉ trong một tuần, công ty hoàn thành hạng mục công việc một tháng, nhưng mắt thấy cả người Lương Thần đã muốn gầy đi một vòng, mà những người khác trong công ty, bởi vì Lương Thần tăng ca bận rộn thêm giờ, thường xuyên nửa đêm bị một cú điện thoại của anh gọi tới, yêu cầu văn kiện và hỏi thăm tiến trình gì đó, làm cho các cao tầng cũng giấc ngủ không đủ theo, ngày hôm sau còn phải cố chống thân thể họp gặp khách hàng, một tuần trước công ty còn không có việc gì, tuần này lập tức chuyển thành mỏi mệt không chịu nổi.
Lúc công ty bận rộn, cũng đã xử lý sạch sẽ công việc.
Lương Thần gửi đi một email cuối cùng, khi muốn đi tìm một văn kiện mới, lại phát hiện đến ngay cả việc nhỏ vụn vặn hoàn toàn không còn cần anh xử lý trong công ty đều đã bị anh xử lý không còn một chút.
Anh nhìn thoáng qua đồng hồ dưới góc trái máy tính, cách ngày Cảnh Hảo Hảo rời đi, đã qua hai mươi ngày.
Anh theo thói quen cầm lấy di động, tiếp tục gọi một cú điện thoại, hỏi tiến trình tìm kiếm, nhận được tin tức, vẫn là đang tra như trước.
Không biết có phải đã quen với đáp án không có tiến triển gì như vậy hay không, anh phát hiện tâm mình, đã muốn chết lặng không cảm giác đau đớn gì.
Anh tựa vào trên ghế dựa làm việc, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng lại phát hiện, vừa nhắm mắt lại, đầu óc đều là Cảnh Hảo Hảo.
Không được, anh phải tìm chuyện gì đó để cho mình làm, nếu không anh sẽ bị tra tấn chết.
Lương Thần lật tìm ở trên máy tính, trên mặt bàn nửa ngày, vẫn không có tìm được một chút công việc có thể đi làm.
Mấy ngày hôm trước, anh ngay cả thời gian có thể để cho chính mình thở dốc cũng không có, mượn mệt mỏi cực kỳ đó để chết lặng đầu óc của mình, làm cho chính mình không nghĩ đến cô nữa.
Nhưng hiện tại, anh ngay cả nơi ký gửi dời đi cũng không có.
Anh không thể ngồi ở đây chờ chết nữa.
Lương Thần nghĩ đến đây, liền nắm lấy chìa khóa xe trên bàn lên, trực tiếp xuống lầu, lái xe trở về biệt thự.