Tiệc rượu được tổ chức tại hội trường lớn nhất khách sạn, một dàn nhạc ở góc phòng tấu lên bản nhạc tuyệt vời, tiệc cưới làm kiểu tiệc búp - phê. Cả hội trường được bố trí vừa ấ áp vừa lãng mạn.
Hạ Hải Dụ ở trong phòng nghỉ cởi bỏ độ đồ cưới, thay vào đó là bộ lễ phục màu hồng bằng lụa, quần lụa mỏng rất hợp với cô, cả thân hình toát lên một vẻ nhu nhã lại khiến cô xinh đẹp thêm mấy phần.
Cô lại phải xử lý dấu hôn trên cổ một lần nữa, khoác một cái áo choàng thì mọi dấu vết sẽ bị che hết, nếu không lại gần thì sẽ không nhìn thấy gì.
Đường Húc Nghiêu chậm rãi đến gần, ánh mắt lưu luyến trên cổ cô trong chốc lát, sau đó lộ ra ánh mắt tán thưởng "Xử lý cũng không tệ!"
"Anh hại em mất mặt trước mặt Thủy Tinh!" Hạ Hải Dụ vừa nghĩ tới chuyện bị con gái hỏi linh tinh, da đầu chợt cảm thấy tê dại đi.
Con gái mặc dù quá mức thông minh đi nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé, đối với chuyện nam nữ thì con bé không hiểu, nếu bây giờ nói cho con bé hiểu có phải quá sớm không?
Nhưng nếu như không nõi rõ thì tiểu nha đầu kia chắc chắn sẽ tự đi tìm đáp án, đến lúc đó không biết sẽ gây ra loại chuyện cười gì nữa.
Aiz aiz aiz, nghĩ một chút đã thấy đau đầu!
Đường Húc Nghiêu thấy Hạ Hải Dụ có chút mất hồn, không khỏi có một chút bất mãn "Bà xã, bây giờ em chỉ có thể nghĩ tới anh thôi!"
Quá bá đạo!
Nhưng cô thích!
Hạ Hải Dụ tạm thời không có lo lắng cho con gái, cầm lấy tay anh, mặc cho anh dắt mình ra giữa sàn nhảy.
Dàn nhạc lúc này đã thổi giai điệu của đàn vi - ô - lông, anh ôm lấy cô bắt đầu khiêu vũ
Giờ phút này, thật là vô cùng hạnh phúc.
Khách khữa thấy cô dâu chú rể khiêu vũ lập tức vỗ tay hoan hô, sau đó cũng lần lượt nhập cuộc, cả hội tường tràn đầy tiếng nói cười, vài đôi yêu nhau theo tiếng đàn du dương nhẹ nhàng lắc lư.
Những quan chức lớn đều chìm đắm trong không khí lãng mạn, đám trẻ con cũng rất cao hứng.
Nhưng Thủy Tinh không cùng các bạn nhỏ của mình chơi đùa mà ngồi yên trên một cái ghế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn "in" đầy vết rối rắm.
Thật là kỳ lạ, lúc mẹ nói với cô có vẻ ấp úng, ánh mắt cũng có vẻ trốn tránh, rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ..........Sau khi mẹ cùng ba kết hôn sẽ không yêu thương cô nữa, sự thật cũng không nói cho cô biết cơ mà.
Còn nữa ba cứ ôm khư khư lấy mẹ để khiêu vũ, từ đầu tới cuối không có liếc nhìn cô một cái, sau này có lẽ ba chỉ yêu mẹ thôi, còn cô là người dư thừa mà!
Trong đầu chợt lóe lên 6 chữ -----------cha không thương mẹ không thương!
Xong đời!
Loại cảm giác ngày không tốt chút nào!
Thật là mất mát mà!
Tâm tình không tốt thì khẩu vị cũng không tốt, mãi đến khi ăn cơm Thủy Tinh vẫn cứ buồn buồn.
Trong đĩa nhỏ đầy thức hăn, nhưng cô dường như không đụng đến một miếng, chiếc nĩa nhỏ trên tay giống như vật trang trí vậy.
Đường Húc Nghiêu nhìn con gái một chút, nhận ra tâm trạng của cô không có bình thường, đang định hỏi han, thì một cậu bé xem chừng nhỏ hơn Thủy Tinh nhưng lại ngang ngược chạy tới
Cậy bé đẩy cánh tay Thủy Tinh "Này, cậu không ăn bánh ngọt vậy để tôi ăn đi!"
"...."Thủy Tinh không lên tiếng, đĩa nhỏ bị cậu nhóc đó cướp đi.
Cậu khóc thấy Thủy Tinh dễ bắt nạt nên được voi đòi tiên "Đồ uống đó cũng cho tôi đi!"
Hôm nay là lễ cưới nên đồ ăn của trẻ con cũng theo số lượng chuẩn bị, đồ ăn của cậu ta lại vừa mới rơi mất, cho nên mới giành đồ ăn.
"....." Đồ uống của Thủy Tinh cũng bị đoạt mất.
"Kiều Trì! Không được vô lễ như vậy!" Ba của cậu nhóc đi tới, ngại ngùng nhìn Đường Húc Nghiêu "Thật ngại quá, đã thất lễ rồi!"
Đường Húc Nghiêu đánh giá ba của cậu nhóc, là một tổng giám đốc của một công ty nào đó, là đối tác quan trọng của Đường thị.
"Không có gì! Chuyện của bọn trẻ không liên quan gì đến chúng ta!" Đường Húc Nghiêu lịch sự nói.
Thủy Tinh vì có tác động này của anh mà lo lắng dần tan biến hết, hơn nữa khuôn mặt lại sáng rỡ lên.
Ngẩng đầu lên hướng cậu nhóc ngang ngược cười ngọt ngào "Tớ còn rất nhiều bánh quy, chocolate, một mình ăn không hết, cậu giúp tớ ăn có được không?"
Cậu nhóc được gọi là Kiều Trì làm bộ dạng khinh thường "Bánh quy, chocolate?! Tôi không ăn những thứ đó! Chỉ là...............nhìn thấy cậu cầu xin như vậy nên đi xem một chút cũng được!"
"Cảm ơn!" Thủy Tinh khéo léo đến mức khiến cho người ta phải tặc lưỡi hít hà.
Hạ Hải Dụ âm thầm nuốt nước miếng một cái, cô có dự cảm không tốt....
Quả nhiên là như vậy -------
Mười phút sau, một tiếng kêu thê thảm phát ra từ khúc quanh trên cầu thang khiến mọi người giật mình.
Chỉ thấy một bé trai bị đánh sưng mặt mũi, bộ lễ phục cũng bị làm cho lộn xộn, giày da cũng bị đứt chỉ, nhếch nhác chạy lại phía ba mình khóc lóc kể lể.
"Ba, cô ta đánh con!" Lại há miệng ra khiến hai cái răng cửa rớt ra ngoài.
Ánh mắt mọi người theo hướng tay của Kiều Trì nhìn lại, chỉ thấy Thủy Tinh chậm rãi đi tới, khuông mặt nhỏ nhắn xinh xắn nở một nự cười thật tươi.
Hạ Hải Dụ hít một hơi, cô biết mà!
"Khụ.......Thủy Tinh, là con làm phải không?" Đường Húc Nghiêu biết rõ nhưng vẫn hỏi.
"Vâng!" Cô cũng không giấu giếm
"Làm sao con có thể làm như vậy! Đánh nhau thô lỗ như vậy!Đến xin lỗi Kiều Trì cùng bác trai đi!"Đường Húc Nghiêu làm bộ mặt nghiêm khắc.
Thủy Tinh trừng mắt nhìn, nụ cười vẫn ngọt ngào như cũ "Ba, chẳng phải ba nói, chuyện của trẻ con người lớn không quan hệ sao?"
"......"
"Cho nên chuyện giữa con với Kiều Trì, ba cùng bác không cần hỏi tới!"
Thủy Tinh ngắt ngón tay kêu răng rắc, từ từ tiến đến gần Kiều Trì "Kiều Trì, cậu nói xem, chuyện giữa chúng ta có cần bác can dự vào không? Tớ có cần xin lỗi cậu không?"
"Ừ!" một tiếng mà âm thanh kéo dài ra.
Kiều Trì "oa" khóc, cô gái này thật đáng sợ! Bề ngoài là một thiên thần mà bên trong lại là ác quỷ. Cú đấm của cô thật lợi hại! Cậu ta bị cô gạt lên khúc quanh cầu thang, sau đó dừng lại đánh rầm rầm, đến cả cơ hội kêu cứu cũng không có! Nếu không phải một phục vụ vừa đi qua thì hẳn là cậu ta còn phải nằm bẹp một hồi lâu rồi mới thoát nổi!
"Ba, chúng ta về nhà đi, con sợ cô ấy!" Kiều Trì nước mắt nước mũi đầm đìa núp trong lồng ngực ba.
Vở kịch kết thúc, Thủy Tinh bò lên đùi Đường Húc Nghiêu, cười khanh khách "Cảm ơn ba, con yêu ba!"
Rồi lại bò vào lòng mẹ"Mẹ, con cũng yêu mẹ!"
Hắc hắc, cô biết mà cô mãi mãi là bảo bối yêu quý của ba mẹ, mãi mãi không bị lạnh nhạt!