Diện mạo thật
Nghe Thủy Tinh nói, thiếu niên ngẩn ra, "Muốn xem diện mạo thật của tôi, là phải trả giá!"
Thủy Tinh bĩu môi, " Sao anh kì lạ như vậy, lần trước hỏi tên anh, anh cũng nói phải trả giá, lần này tôi chỉ muốn nhìn diện mạo thật một chút, anh cũng nói phải trả giá giá, anh tại sao luôn muốn trả giá, hoàng tử đều như vậy sao? !"
"Cô biết thân phận của tôi!" Thiếu niên có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là một điểm nhỏ.
". . . . . ." Thủy Tinh âm thầm kêu hỏng bét, không phải bởi vì biết thân phận của anh ta sẽ không để cô đi chứ? !
Nhưng mà nếu đã lở rồi, vậy thì thừa nhận cũng tốt!
Cô suy nghĩ một chút, không đáp hỏi ngược lại, "Anh là Sa quốc hoàng tử, có đúng hay không? !"
Thiếu niên nhíu mày, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Thủy Tinh muốn anh chấp nhận, tay nhỏ bé từ từ đưa về phía mặt nạ của anh, thấy anh không có ngăn cản,cô không nhịn được buồn cười, trong đôi mắt nổi lên tia mong đợi.
Màu hổ phách con ngươi của thiếu niên, sâu không thấy đáy, lóe tia u trầm, mơ hồ chớp lung linh, trấn tĩnh, bất đắc dĩ. . . . . . Tâm tình rất nhiều phức tạp thay đổi, và cũng như đám sương từ từ tan biến.
Thủy Tinh từ từ gở mặt mạ thiếu niên xuống, mặt mạ của anh theo vậy từ từ lộ ra càng ngày càng nhiều, tâm tình của cô cũng càng ngày càng kích động, đến cuối cùng, hưng phấn thiếu chút nữa hét ầm lên!
Nhưng khi diện mạo thiếu niên hiện ra, đập vào ánh mắt của cô thì đừng nói hét lên, ngay cả hô hấp cô cũng quên.
Wow. . . . . . Thật là đẹp!
Thủy Tinh trong đầu nhanh chóng tìm từ ngữ để diển tả vẻ đẹp đó, nhưng lại không tìm ra được từ ngữ nào thích hợp, nhưng cô tinh tưởng, dáng dấp anh thật sự rất tốt!
Khuôn mặt Thiếu niên, Ôn Nhã tuấn mỹ, lông mày dày hấp dẫn , sống mũi cao và thẳng thanh tú, môi mỏng giương nhẹ , vẻ mặt giãn ra, kèm theo vài phần tao nhã, con ngươi có phần khí trời, giống như xuyên qua ngàn năm hiu quạnh, thê lương bồng bềnh uất ức lại một vẻ đẹp kì ảo.
Khóe miệng anh hơi cong lên, cười như không cười, làm mê hoặc lòng người.
Thủy Tinh hoàn toàn bị ngây ngất trước vẻ đẹp đó, thậm chí là mê mẩn, cô rất lâu không thể nói thành lời, giống như bị thôi miên, đôi tay nhỏ bé của cô nâng lấy khuôn mặt thiếu niên, không nói lời gì liền đặt một nụ hôn lên đó.
". . . . . ." Thiếu niên có chút rung động, cái miệng nhỏ nhắn của cô thật mềm, hơn nữa còn mang theo một mùi thơm, đặt trên mặt anh, làm tim anh lập tức giống như có đồ vật gì đó muốn nổ tung lên.
Theo bản năng, anh nắm chặt cánh tay, lòng bàn tay chợt truyền đến một cảm giác trơn mềm.
Anh chợt phác giác, cô còn bị anh ôm vào trong ngực, hơn nữa không mặc gì!
Anh có chút hốt hoảng, chợt đẩy Thủy Tinh ra, quay đầu không dám liếc nhìn cô nữa.
Đáng chết!
Cô chỉ là một cô bé, anh làm sao có thể. . . . . .
Ở hoàng cung, có rất nhiều phụ nữ hầu hạ cho anh , nhưng anh không cảm thấy dục vọng, nhưng cô lại làm cho anh có cảm giác đó sao? !
Trời ạ, cô chỉ mới có một chút như vậy, chẳng lẽ anh là cầm thú sao? !
Nghĩ tới đây, thiếu niên cảm thấy có chút xấu hổ, hận không ình hai bạt tay!
Bị hắn đẩy ra Thủy Tinh cũng không cảm thấy tức giận, càng không có xấu hổ, bởi vì cô nguyên bản là không hiểu chuyện nam nữ, hơn nữa hiện tại hoàn toàn bị khuôn mặt của anh mê hoặc, oán giận cũng toàn bộ biết mất.
"Này, anh dáng dấp đẹp như vậy, tại sao muốn che nó? !" Cô ở trong nước, nhẹo đầu nhỏ nhìn anh.
"Chuyện không liên quan đến cô!" Thiếu niên quay đầu qua , âm thanh mang theo một tia khàn khàn.
" Ào" một tiếng, anh trong bồn tắm đứng dậy, rất là nhếch nhác rời phòng tắm.
Thủy Tinh không giải thích được, hướng về phía cửa làm mặt quỷ, trong long sinh ra tự đắc, nhìn được mặt anh, hơn nữa cũng không trả giá gì a!
Thủy Tinh tâm tình lập tức trở nên rất tốt, vui vẻ tắm rửa, sau khi thay xong áo ngủ, vui vẻ bò lên giường.
"Người đẹp yên lặng nằm ngủ ở nơi đó, chờ đợi hòang tử của cô tới hôn cô tỉnh lại."
Cô lầm bầm, từ trước tới giờ cô đều không thích loại truyện cổ tích này, nhưng bây giờ cô cảm thấy nó rất hay ,cô vừa nói chuyện cổ tích, con mắt to quay nhìn thiếu niên bên cạnh.
A, diện mạo thật sự rất đẹp mắt a!
Trong cổ tích hoàng tử hôn công chúa tỉnh dậy chắc là bộ dáng như vậy!
Thiếu niên nhắm mắt, không cần nhìn cũng biết người khác đang dùng một loại ánh mắt thèm thuồng nhìn mình, anh thậm chí còn nghe được âm thanh nuốt nước miếng.
Anh làm bộ như không có phát hiện bất kỳ gì, tiếp tục giả vờ ngủ.
Một lúc lâu,cô cũng cảm thấy mệt mỏi, mới rốt cuộc cũng từ từ, từ từ thu hồi tầm mắt.
Thiếu niên cho là cô rốt cuộc chịu ngoan ngoãn đi ngủ, cũng không có nghĩ đến, bên tai chợt vang lên một hồi âm thanh chạm nhau.
Cô lại muốn làm gì? !
Thiếu niên ở trong lòng than thở: tại sao cô luôn không yên như vậy? !
Thủy Tinh, rón rén bò dậy,cô mới vừa suy nghĩ ra, như thế nào cũng cảm thấy không thể lãng phí tài nguyên thiên nhiên thế này, cô nên chụp anh một tấm hình mới được!
Nhưng túi dâu tây cô bị mất rồi, điện thoại di động cũng mất, nhưng cô muốn đi đi tìm!
Nếu như lấy được điện thoại ,cô có thể chụp hình á!
Ha ha ha!
Thiếu niên nghe được tiếng mở cửa và tiếng đóng cửa, từ từ mở mắt, rất nhanh, như anh đoán, cô bước chân hướng tới thư phòng.
Anh không đuổi theo ra ngoài, lần nữa nhắm hai mắt lại.
Hai mươi phút sau, cô trở giường một lần nữa, có chút nhụt chí, nhưng cô cũng không chịu như vậy thôi, cúi đầu, tựa như ham muốn, đặt lên mặt anh một nụ hôn mạnh mẽ !
Thời gian trôi qua thật lâu, anh cảm thấy được cô bên cạnh phát ra tiếng hít thở đều đều, rốt cuộc đã ngủ thiếp đi!
Anh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cô ngủ say, dịu dàng giúp cô đắp chăn.
Miệng nhỏ nhắn của Thủy Tinh giật giật, có một chút nước miếng chảy xuống, dáng vẻ hết sức tức cười, nhưng anh lại cảm thấy thật đáng yêu.
Kìm lòng không được, anh tiến tới, hướng tới khuôn mặt cô, khe khẽ một nụ hôn, "Bé con, thỏa mãn sự tò mò của em, tên của tôi là —— Lạc Tư!"