"Điện hạ, việc này đã điều tra xong, hai cô bé đó đúng là vô tội!"
Thiếu niên nghe thuộc hạ báo cáo xong, trong lòng chợt nổi lên cảm giác phức tạp. Một mặt anh ta mơ hồ cảm thấy nhẹ nhõm, may mắn là mình không phải ra tay với hai cô bé, mặt khác lại có chút khó xử, việc đã điều tra xong, như vậy cũng nên thả người rồi!.
Nhưng trong lòng anh ta lại có cảm giác thật kỳ lạ.
Trong đầu thoáng hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lúc khóc, lúc cười, lúc tinh ranh, lúc lại rất tùy hứng.... Lại khiến cho anh như mất hồn.
Thiếu niên nhíu mày, không hiểu mình rốt cục là bị làm sao nhưng trực giác mách bảo rằng đây chẳng phải chuyện tốt gì.
Lắc đầu 1 cái, anh tự nói với mình không cần phải nhớ những thứ này.
"Điện hạ.." Thuộc hạ của anh định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Có chuyện gì?"
"Quan thiếu gian ở phố người Hoa xin gặp!"
"Cho vào!"
Quan Trì Mặc cũng là một thiếu niên, so với hắn còn nhỏ hơn 1 tuổi, cũng đã sở hữu tổ chức hắc ám lớn nhất phố người Hoa.
Bọn hắn cũng được coi là bạn bè đi, quan hệ không quá thân thiết cũng không quá giữ khoảng cách, nhưng không thể không đề phòng cũng không thể không tôn trọng lẫn nhau.
Thiếu niên mơ hồ suy đoán mục đích chuyến đi lần này của Quan Trì Mặc, thoáng suy nghĩ, đã rõ trong lòng.
Lần đầu tiên Quan Trì Mặc giết người là lúc 7 tuổi cũng tại cửa toàn thị chính, vội vàng, hoang mang lại có người có ý hãm hại, anh ta bị bắt, bị nhốt vào sở quản giáo thiếu niên, nghe nói sau đó có một luật sư ngược Úc quốc tịch Trung Quốc giúp anh ta, nói như vậy có nghĩa là lần này anh ta đến đây là để trả ơn.
Lúc Quan Trì Mặc tiến vào, anh cười, là nụ cười rất thật, không thể dấu được sự tàn bạo, u lãnh, mắt anh rất sâu, giống như không thể nhìn được tận sâu bên trong đó cất chứa suy nghĩ gì.
Thiếu niên chậm rãi nói: "Quan, đã lâu không gặp!"
Quan Trì Mặc thấy buồn cười: "Đúng vậy, nhưng tôi 1 chút cũng không nhớ anh! Bởi vì đó không phải là chuyện tốt!"
Thiếu niên buông tay ra: "Ngại quá, lần này là tại cậu trên địa bàn của tôi gây chuyện, phiền phức là do cậu tự chuốc lấy."
Quan Trì Mặc khoát tay áo:" Thôi, đó cũng là một chút lòng thành, nhưng....anh bắt Tuyết Nhi khiến cho tôi thật đau đầu! Anh không biết thân phận của cô ấy sao?"
Thiếu niên gật đầu một cái: " Trước thì không nhưng hiện tại đã biết"
"Biết rồi thì tốt, thả người đi!" Quan Trì Mặc rất vui vì mình không cần phải dài dòng nữa rồi nhưng anh ta vẫn cần nhấn mạnh một điều "Tôi không đơn giản chỉ muốn anh thả Tuyết Nhi, Thủy Tinh cũng phải thả, cha cô ấy là ai không cần tôi phải nói chứ?"
Thiếu niên gật đầu một cái " Yên tâm, sáng sớm mai tôi sẽ để cậu dẫn hai cô bé đó đi."
Quan Trì Mặc nhíu mày "Sáng sớm ngày mai? Tại sao không phải bây giờ?"
Thiếu niên nhìn trời một chút, bí hiểm nói: "Tin khí tượng nói tối nay sẽ có bão, sẽ không an toàn."
Quan Trì Mặc nhìn trời bên ngoài, cân nhắc: "Cũng tốt, nhưng tôi phải gặp cô ấy một chút."
***
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tuyết Nhi cùng Thủy Tinh giật nảy mình.
"Tuyết Nhi!" Quan Trì Mặc liếc mắt một cái, thấy cô bé đang ngồi trên ghế salon, con ngươi đen lập tức hiện ra nụ cười ấm áp.
"..." Tuyết Nhi trợn trong hai mắt nhìn anh.
"Không nhớ anh sao? Anh là anh Quan!" Quan Trì Mặc từ từ đi tới đứng trước sô pha, cự ly gần hơn khiến anh cảm nhận được tiểu công chúa trước mặt
"Anh Quan?" Tuyết Nhi nhíu mày giống như không có ấn tượng gì.
Quan Trì Mặc tiếp tục tiến từng bước, giọng nói rất dịu dàng: "Thật không nhớ sao? Ngày em còn nhỏ anh cũng đã từng ôm em!"
Tuyết Nhi thoáng đỏ mặt, đúng là không nhớ rõ, thật sự là không nhớ rõ!
Thủy Tinh ngồi ở bên cạnh thái độ cảnh giác, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nhi, sau đó ngước mặt nhìn Quan Trì Mặc " Tuyết Nhi nói không biết anh, anh đi nhanh một chút!"
Quan Trì Mặc nhíu mày, nhìn sang bên cạnh, "Cô là Thủy Tinh?"
"Đúng!"
Quan Trì Mặc nhìn cô một chút, rồi lại nhìn sang Tuyết Nhi giống như dựa dẫn vào cô liền kiên nhẫn hướng Thủy Tinh đảm bảo " Cô yên tâm, tôi sẽ không làm hại đến Tuyết Nhi!"
Thủy Tinh bĩu môi "Người xấu lúc nào cũng nói mình tốt!"
"..."Khóe miệng Quan Trì Mặc co giật, quả nhiên là không thể dây dưa được với cô bé này.
Không được, không thể để cho cô ấy tiếp tục ở cùng Tuyết Nhi được, như vậy sẽ dạy hư tiểu công chúa của anh ta mất.
Sẽ để người khác trông nom cô.
***
Ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm.
Bên trong căn phòng, vắng vẻ không một tiếng động.
Thủy Tinh ngồi trên ghế salon, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rối loạn.
Theo như Quan Trì Mặc nói, sáng sớm mai cô và Tuyết Nhi có thể rời đi, cô thật muốn ăn mừng, nhưng vừa nhìn thấy thiếu niên trước mặt, cô lại không thể cười được.
Đáng ra, tối nay cô có thể cùng Tuyết Nhi ngủ, nhưng tên Quan Trì Mặc kia lại tách các cô ra, hơn nữa còn yêu cầu thiếu niên kia "để mắt" tới cô đáng ghét!
Suy nghĩ mãi, Thủy Tinh len lén nhìn thiếu niên một cái, lại liếc một cái, cô tin tưởng Tuyết Nhi , cũng tin tưởng phán đoán của chính mình, anh ta thực sự là hoàng tử Sa Quốc.
Nhưng...Tại sao lại có người làm hoàng tử bị thương?
Bỗng nhiên lại nghĩ tới vệt đạn bắn trên lưng anh ta, Thủy Tinh trở nên lo lắng.
Nhưng cô là người giúp anh, cô đi rồi, ai bôi thuốc cho anh?
Có lẽ, cô nên ở lại.
Ách, Hạ Thủy Tinh, cô đang nghĩ lung tung gì vậy?
Cô thích làm người hầu sao?
Chẳng lẽ cô có khuynh hướng chịu ngược đãi sao?
Không không không, dĩ nhiên không phải.
Chỉ nói vậy thôi, anh ta cũng không có khả năng ngược đãi cô được.
Đồng hồ báo thức bỗng nhiên reo lên, đến giờ thay thuốc cho anh ta rồi.
Thiếu niên cầm hòm thuốc lên đi vào phòng tắm.
"..." Thủy Tinh ngẩn người, do dự một chút, sau đó tự động đi theo phía sau.
Trong phòng tắm, thiếu niên nhíu mày nhìn cô "Cô vào đây làm gì?"