Sáu tháng sau.
Hạ Hải Dụ vô tình nhìn qua lịch, ngày mai là sinh nhật của cô rồi, sinh nhật 21 tuổi.
Cô 21 tuổi !
Một người mẹ 21 tuổi!
Thật trẻ tuổi!
Nhưng là cô thật cao hứng!
"Hải Dụ, vào ăn cơm!" Vân Tiểu Tiểu chuẩn bị xong, hướng trong phòng khách gọi một tiếng.
"Được, tới liền!"
Vân Tiểu Tiểu vừa nghe, mắt lập tức trừng lớn, "Hải Dụ, cậu đừng đi lại lung tung, tớ đỡ cậu a!"
Hiện tại, mang thai tám tháng bụng Hạ Hải Dụ đã nhô cao, đi lại rất bất tiện, cô giống như cũng không thể nhìn thấy chân của mình, nhưng là khuôn mặt thanh tú vẫn gầy gò, không giống bộ dạng của người phụ nữ đang mang thai.
Thấy dáng vẻ khoa trương của Vân Tiểu Tiểu, Hạ Hải Dụ cố ý ném một cái liếc mắt, "Tớ không có vô dụng như vậy á! Tớ có thể tự đi mà!"
Vân Tiểu Tiểu cũng cố ý trừng mắt, "Ai muốn chăm sóc cậu á..., tớ là muốn chăm sóc con trai hoặc con gái nuôi của tớ thôi!"
Hạ Hải Dụ cười sờ sờ bụng, thật ra thì bây giờ đã có thể siêu âm để biết được giới tính của em bé rồi, nhưng là cô không muốn biết, cô muốn đem vui mừng này đến cuối cùng! Hơn nữa, bất kể là trai hay gái đều thích!
Từ từ đứng dậy, đi về phía bàn ăn.
Vân Tiểu Tiểu vội vàng kéo ghế ra, "Hải Dụ, ngồi ở đây, cẩn thận một chút."
"Được rồi, cậu thật giống một bà già dài dòng!" Hạ Hải Dụ nũng nịu.
Cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, Hạ Hải Dụ cảm thấy thật thèm, không có hình tượng gắp một viên thịt, cắn một miếng lớn, gật đầu liên tục, "Ừ, ăn ngon ăn ngon!"
Lại cắn liền mấy miếng lớn, giải quyết hết tất cả, sau đó cười khen ngợi, "Tiểu Tiểu, tài nấu nướng của cậu tiến bộ không ít a!"
"Đó là đương nhiên! Tớ đã cược với Thiệu Hành là tài nấu nướng của tớ nhất định phải vượt qua anh ấy!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ mím môi cười trộm, nửa năm này, Thiệu Hành dành phần lớn thời gian sống ở San Francisco, phụ trách chuyện của công ty Húc Dương, cho nên anh và Tiểu Tiểu có thể thường xuyên gặp mặt, tình cảm của hai người ngọt ngào lại ổn định.
Chỉ là, Thiệu Hành thời gian trước trở về nước, hình như đã hơn nửa tháng đi!
"Tiểu Tiểu, cậu lại đang nhớ anh ta đúng không ? !" Hạ Hải Dụ không nhịn được giễu cợt.
"Chỉ là nhớ món ăn của anh ấy làm mà thôi á!" Vân Tiểu Tiểu đỏ mặt, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
"Thiệu Hành có nói khi nào trở lại không? !" Hạ Hải Dụ lơ đãng hỏi.
"Ngày mai!" Mắt của Vân Tiểu Tiểu sáng lên.
Hạ Hải Dụ như có điều suy nghĩ, gẩy gẩy thức ăn trong bát, ngày mai ư, vậy Vân Tiểu Tiểu nhất định phải đi hẹn hò với Thiệu Hành, cô lại trải qua sinh nhật một mình!
◎◎◎
Chín giờ tối.
Hạ Hải Dụ nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Không biết làm sao, vừa nghĩ tới ngày mai trải qua sinh nhật một mình, trong lòng liền khó chịu.
Những năm gần đây, cô cũng đều trải qua sinh nhật một mình, nhưng là lần này không biết làm sao. . . . . . Rất hi vọng có người ở bên.
Đưa tay đặt lên bụng của mình, có chút phiền muộn, không biết có phải bởi vì có em bé, có lẽ, cô là không muốn làm cho em bé phải chịu cô đơn cùng mình!
Cầm lấy chiếc gối ôm hình dễ thương đặt ở đầu giường, đặt ở trên mặt nhẹ nhàng cọ .
Đường Húc Nghiêu, anh bây giờ đang làm gì thế? !
Ôi, thôi, không được quá tò mò!
Em len lén nhớ anh là tốt rồi.
Len lén nhớ anh ăn cơm chưa, len lén nhớ anh tan sở chưa, len lén nhớ anh ngủ chưa, len lén nghĩ. . . . . . Anh là đang nghĩ tới em a. . . . . . Nghĩ tới con của chúng ta a. . . . . .
Chợt, điện thoại đổ chuông, liên tục rung không ngừng trên mặt bàn.
Cô hiện tại rất ít dùng di động rồi, mà cũng đã trễ thế này, sẽ là ai chứ? !
Tâm, chợt khẩn trương. . . . . . Còn nữa..., một chút xíu mong đợi. . . . . .
Giống như là có chút khiếp đảm, không dám cầm di động, nhưng là lại không nhịn được kích động, ngồi dậy, đem điện thoại di động cầm lên, trong lòng bàn tay một hồi tê dại.
Có tin nhắn!
Mở ra hộp thư, nhìn thấy người gửi là "Đường Húc Nghiêu", khi nhìn thấy ba chữ đó, cô thiếu chút nữa hét lên.
"Hải Dụ, ngày mai em chờ anh!"
◎◎◎
Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Hạ Hải Dụ liền tỉnh.
Không không không, chuẩn xác hơn mà nói, cô cả đêm đều cơ hồ không sao ngủ được.
Vẫn nghĩ tới cái tin nhắn kia, em chờ anh, em chờ anh, em chờ anh!
Hơn nửa năm, bọn họ lần đầu tiên liên lạc, anh là cố ý vì sinh nhật của cô sao? !
Một đêm, cô suy nghĩ miên man, tâm tình rất mâu thuẫn, thật hy vọng trời sáng nhanh lên, tốt nhất một cái chớp mắt liền sáng, sau đó có thể nhìn thấy anh rồi, nhưng là lại rất lo lắng, gặp mặt sẽ nói gì a, đã lâu không gặp sao? !
Suy nghĩ lung tung, một đêm cứ như vậy trôi qua.
Nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, sáu giờ năm phút!
Vén chăn lên, từ từ ngồi dậy, sau đó cẩn thận từng li từng tí xuống giường, từ từ mặc quần áo.
Nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng tới phòng tắm rửa mặt, đi ngang qua phòng Vân Tiểu Tiể lại phát hiện cô ấy cũng đã rời giường.
" Tiểu Tiểu, cậu hôm nay dậy sớm a!" Mỗi ngày cô ấy đều là chờ mặt trời lên cao!
Vân Tiểu Tiểu do thay đổi thói quen nên còn buồn ngủ, có chút ngượng ngùng cười cười, ấp úng giải thích, "Tớ. . . . . . Tớ muốn đi đón anh ấy!"
Hạ Hải Dụ ngớ ngẩn, đứng tại chỗ không lên tiếng, Thiệu Hành buổi sáng đến, vậy Đường Húc Nghiêu có ngồi cùng máy bay với anh ta không? !
Có lẽ vậy đi!
Bọn họ là cùng đi!
"Hải Dụ. . . . . . Cậu hôm nay thế nào cũng dậy sớm như vậy a. . . . . ." Vân Tiểu Tiểu nhìn đồng hồ, cảm thấy có chút kỳ quái.
"À. . . . . . Tớ muốn đi vệ sinh mà thôi. . . . . ." Hạ Hải Dụ cười xấu hổ.
"A, vậy cậu đi đi, cẩn thận một chút a!" Vân Tiểu Tiểu cẩn thận dặn dò, còn đi tới, giúp Hạ Hải Dụ bật đèn ở hành lang.
"Cám ơn." Hạ Hải Dụ xoay người vào phòng tắm.
Nhìn dáng vẻ của Vân Tiểu Tiểu, Thiệu Hành chắc là không có nói gì với cô ấy, có lẽ, Đường Húc Nghiêu không cùng đi với Thiệu Hành, có lẽ, là cô suy nghĩ nhiều.
Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . .
Chuông cửa vang lên. . . . . .