Ba giờ, Hạ Hải Dụ đang kiểm tra trong phòng khám tại khoa phụ sản của bệnh viện.
Ngoài cửa, Đường Húc Nghiêu không ngừng đi qua đi lại.
"Đã vào trong đó lâu rồi, thế nào còn chưa có đi ra? !"
Đường Húc Đông vỗ vỗ bờ vai của anh, lấy kinh nghiệm của người từng trải an ủi, "Chớ khẩn trương, sẽ rất nhanh đi ra!"
". . . . . ." Tiếp tục đi tới đi lui.
Chợt, cửa phòng mở ra, Triệu Chỉ ngọc dẫn đầu đi ra, sau đó tiện tay đem cửa đóng lại, cô như có thâm ý nhìn Đường Húc Đông một cái.
Đường Húc Nghiêu nóng nảy, "Chị dâu, chị nhìn anh cả làm cái gì, nói cho em biết nhanh lên a! Hải Dụ có phải là mang thai hay không? !"
Triệu Chỉ Ngọc khẽ mở miệng, "Chờ Hải Dụ ra ngoài, để cho cô ấy nói với em!"
"Ôi, mọi người muốn cố ý gấp chết em phải không? !" Đường Húc Nghiêu sắp nổ lên.
Lúc này, cửa phòng lần nữa mở ra, Hạ Hải Dụ cúi đầu đi ra.
Đường Húc Nghiêu vội vàng vọt tới, nắm ở bả vai của cô, "Hải Dụ, như thế nào? ! Em có em bé hay không? !"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ không có lên tiếng, chỉ là đấm nhẹ vào bờ vai của anh, xấu hổ.
Đường Húc Nghiêu trợn to hai mắt, cười sảng khoái.
Anh đã biết nhất định là vậy!
Quả nhiên!
Đường Húc Đông hơi cảm thán, "Nghiêu, Hải Dụ, chúc mừng hai em đã lên chức ba mẹ rồi !"
"Cám ơn!"
Đường Húc Nghiêu ôm chặt lấy Hạ Hải Dụ, hận không thể hòa cô vào xương cốt của mình, còn kích động muốn đem cả ngườ côi ôm ngang lên, xoay cô tại chỗ.
Hạ Hải Dụ lên tiếng kinh hô, "Ôi. . . . . . Anh làm gì thế á. . . . . . Mau buông em xuống!"
"Không thả không thả! Anh hiện tại ôm hai người, không chỉ là ôm em, còn ôm con của chúng ta!"
Hạ Hải Dụ bị tính trẻ con của anh chọc cho dở khóc dở cười, "Anh nói nhăng nói cuội gì đó à? !"
"Anh đâu có nói bậy, vốn chính là như vậy! Con ở trong bụng em, anh ôm em thì đồng nghĩa với ôm em cùng con, hai người!"
"ÔI. . . . . . Đầu em choáng á! Mau buông em xuống!"
". . . . . ." Lí trí của Đường Húc Nghiêu rốt cuộc trở về, cẩn thận từng li từng tí đem Hạ Hải Dụ để xuống, nhưng vẫn là ôm chặt eo của cô, "Hải Dụ, chúng ta thật sự có con rồi!"
"Vâng!" Hạ Hải Dụ nặng nề gật đầu, đưa tay ôm lấy anh.
Giờ khắc này thật hạnh phúc.
Không lâu về sau, sẽ có một tiểu thiên sứ chào đời, tình yêu của bọn họ sẽ càng bền chặt, đây là kết tinh hoàn mỹ nhất.
Bác sĩ Daphne cầm báo cáo từ trong phòng khám đi ra, bỏ khẩu trang xuống, mỉm cười nhìn qua mấy người đang đứng ở hành lang, sau đó hướng về phía ba mẹ mới dặn dò, "Phụ nữ có thai thân thể có chút suy yếu, phải chú ý bổ dưỡng, tôi sẽ kê mấy đơn thuốc, lấy về uống đúng theo chỉ dẫn, dưỡng thai cho tốt!"
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ gật đầu liên tục, "Cám ơn bác sĩ!"
"Không khách khí!"
Đường Húc Nghiêu nhận đơn thuốc từ bác sĩ Daphne, kích động không thôi, hướng về phía Hạ Hải Dụ giục, "Bà xã, thấy không, em về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, anh yêu cầu em ăn cái gì em sẽ phải ăn cái đó!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ buồn buồn gật đầu một cái, xong đời, về sau cô thảm!
Nhưng là, vì đứa nhỏ trong bụng, dù có khó ăn đến mấy cô cũng cố gắng!
Ai ai ai, gang nặng ngọt ngào a!
◎◎◎
Trên đường trở về, hai tay Hạ Hải Dụ vẫn dính sát ở trên bụng, khóe miệng cũng vẫn cong lên .
Xe đi với tốc độ chậm, cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe, một bóng dáng quen thuộc thoảng qua.
Con ngươi lập tức phóng đại.
"Sao vậy, Hải Dụ? !" Đường Húc Nghiêu phát hiện sự khác thường của cô, khẩn trương hỏi, chỉ sợ thân thể cô khó chịu.
Hạ Hải Dụ tiếp tục nhìn quanh, nhưng nhìn lại đã không tìm được bóng dáng kia rồi.
Là hoa mắt sao? !
Hay là là nhận lầm người? !
Nhưng là rất không có khả năng a!
Bóng dáng Hạo Nhiên rất quen thuộc, làm sao có thể sẽ nhìn lầm? !
Nhưng là. . . . . . Anh ấy tại sao lại ở Sydney? !
Đường Húc Nghiêu thấy cô có chút hoảng hốt, khẩn trương hơn, "Hải Dụ, nói chuyện với em a, rốt cuộc sao vậy? !"
Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái, "Không có gì, hoa mắt, nhìn lầm người!"
Đường Húc Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, một giây kế tiếp rồi lại không yên tâm, "Em là mệt mỏi sao, vừa nãy bác sĩ nói thân thể người mang thai rất dễ mệt mỏi, phải nhiều nghỉ ngơi, như vậy đi, em dựa vào anh ngủ đi, đợi đến nhà anh gọi em."
"Vâng." Hạ Hải Dụ nhắm mắt lại, tựa sát vào vai của Đường Húc Nghiêu.
Hạo Nhiên, bất kể có phải là anh hay không, em đều hi vọng anh hạnh phúc.
Em rất khỏe, em hi vọng anh cũng tốt.
◎◎◎
Buổi tối trước khi đi ngủ Đường Húc Nghiêu có chút cổ quái.
Hạ Hải Dụ nhíu mày, nhìn đẹp trai bức người nhưng lại có trách nhiệm làm ba rất cao, nhỏ giọng lầu bầu, "Anh lại muốn làm gì? !"
Vừa mới đút cho cô ăn thật nhiều đồ, nắn vai đấm chân cho cô, hiện tại không biết còn làm trò gì nữa? !
"Hư. . . . . ." Đường húc Nghiêu cắt đứt suy nghĩ của cô, lên tiếng, "Hiện tại đã đến giờ kể chuyện cổ tích!"
"Chuyện cổ tích? !"
"Đúng, anh sẽ kể chuyện cố tích cho bé nghe!"
Hạ Hải Dụ cười đến vô lực, "Em bé hiện tại chỉ bằng hạt đậu phộng, nghe không hiểu chuyện cổ tích!"
"Nghe không hiểu anh cũng vậy phải kể! Anh mới vừa lên mạng điều tra, ba thường xuyên ở bên đứa nhỏ có thể ảnh hưởng đến khả năng số học. Vai trò của người ba đối với sự phát triển của thai nhi có ảnh hưởng rất lớn, con chúng ta sẽ càng thông minh, năng lực thích ứng mạnh hơn. Được ba tỉ mỉ chăm sóc, lớn lên đứa nhỏ sẽ rộng lượng hơn, có cảm giác an toàn hơn!"
Đường Húc Nghiêu giống như là trấn an mèo nhỏ, vỗ vỗ đầu Hạ Hải Dụ, "Ngoan, cùng con nghe chuyện cổ tích đi!"
"Ngày xửa ngày xưa, có một chú thỏ đáng yêu đi trong rừng. . . . . ."
"Em không muốn nghe chuyện về con thỏ nhỏ, em muốn nghe kể anh hùng!" Bé con, mẹ bắt đầu khó chịu.
Đường Húc Nghiêu rất bình tĩnh mỉm cười, "Ngày xửa ngày xưa, anh hùng đi trong rừng rậm. . . . . ."
"Anh hùng lôi thôi lúc nào, rõ ràng là muốn cùng quái thú đánh nhau!"
Đường Húc Nghiêu vẫn là mỉm cười, "Ngày xửa ngày xưa, anh hùng đi trong rừng rậm nhìn rất lôi thôi, cùng quái thú cũng rất lôi thôi đánh nhau. . . . . ."