Nghe tiếng, Đường Húc Nghiêu nhất thời ngẩn ra, "Thần Dật? !"
Anh rốt cuộc xuất hiện!
Rốt cuộc lại xuất hiện!
Lần này, anh không thể để cho Thần Dật chạy nữa !
Tính toán ngày, còn dư lại có mấy ngày . . . . .
Cảm xúc đau đớn ập vào lòng, Đường Húc Nghiêu kiềm lại sự khẩn trương, cẩn thận hỏi, " Gặp ở đâu? !"
" Cảng Oakland, một giờ sau chúng ta ở nơi đó gặp nhau."
Tút tút tút. . . . . . Thần Dật cắt điện thoại trước.
Đường Húc Nghiêu để điện thoại di động xuống, suy nghĩ kỹ càng ——
Tại sao lại là hôm nay, tại sao Thần Dật lại xuất hiện khi anh cùng Hải Dụ chuẩn bị đi Úc? !
Hình như anh ta muốn ngăn cản gì đó. . . . . .
Ngăn cản anh và Hải Dụ đi Úc sao? !
Tại sao? !
◎◎◎
Một giờ sau, Đường Húc Nghiêu đi ô-tô đến cảng Oakland.
Phóng mắt nhìn ra, tìm được khu du thuyền tư nhân nghỉ, sau khi xuống xe, một nhân viên tạp vụ đã đợi chờ ở một bên.
"Tiên sinh, mời đi theo tôi”.
Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, đi theo nhân viên tạp vụ đi về phía trước, vừa đi vừa lặng lẽ quan sát hoàn cảnh chung quanh, rất thanh u, rất an tĩnh.
Nói vậy những ngày qua Thần Dật đều là sống ở chỗ này!
Du thuyền tư nhân, quả nhiên là một nơi ẩn thân tốt!
Nhân viên tạp vụ lễ phép và cẩn thận dẫn Đường Húc Nghiêu đến một chiếc du thuyền tư nhân phía trước, "Tiên sinh, mời vào bên trong."
Đường Húc Nghiêu không chút gì do dự mà đi thẳng vào.
Bên trong du thuyền thiết bị đầy đủ mọi thứ, so với biệt thự ở trên bờ không khác nhau mấy, Thần Dật biểu tình như thường ngày, bình tĩnh tự tin, an tĩnh ngồi ở trên ghế sofa.
Đường Húc Nghiêu nhìn Thần Dật một lát, phát hiện so với trong tưởng tượng của mình bộ dạng của anh ta tốt hơn một chút, mặc dù còn gầy, nhưng tinh thần hình như không tệ lắm.
"Gần đây thân thể thế nào? !" Đường Húc Nghiêu mở miệng trước,tự nhiên ngồi vào đối diện Thần Dật.
Thần Dật chậm rãi cười, trả lời một cách nhẹ nhàng, "Vẫn tốt."
Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, "Anh không có ý định đi bệnh viện đúng không? !"
Thần Dật không nói gì, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này.
Đưa tay rót hai ly nước, một ình, một đưa cho Đường Húc Nghiêu, nước tinh khiết trong chén trong suốt, giống như tâm tư trong lòng vậy.
Trừ một chuyện, anh còn không yên lòng.
Thần Dật ngửa đầu uống một hớp nước, làm dịu cổ họng, sau đó ngước mắt chống lại ánh mắt thâm thúy của Đường Húc Nghiêu, trực tiếp nói, "Tôi biết cậu cùng Hải Dụ ngày mai đi Úc, có thể hủy bỏ hành trình hay không? !"
"Không thể ."
Cô chờ đợi ngày này đã đã lâu lắm rồi, anh cũng muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, muốn giúp cô vì cha mẹ tận hiếu, muốn làm cho cô đơn sâu trong trái tim cô biến mất.
Tựa hồ câu trả lời không ngoài ý của anh, Thần Dật lại tiếp tục hỏi, "Cậu thích cô ấy sao? !"
Vấn đề này hỏi ra rất dư thừa, nhưng anh vẫn kiên trì muốn hỏi, vì vậy đáp án rất quan trọng, đối với ba người bọn họ cũng rất quan trọng.
"Đương nhiên thích!" Đường Húc Nghiêu hồi đáp không chút chần chờ nào.
Thần Dật nhíu mày, "Vậy cậu yêu cô ấy sao? !"
Thích và yêu, không giống nhau.
Thích là có thể vì cô bất chấp tất cả một lần tan vỡ. Yêu là cả đời không rời xa.
Đường Húc Nghiêu nhìn thẳng ánh mắt của Thần Dật khẳng định nói, "Tôi muốn cưới Hải Dụ!"
Nghe được câu trả lời của cậu, Thần Dật thoải mái gấp bội, cảnh giới tối cao của yêu là giúp nhau trong lúc hoạn nạn.
Thần Dật cười nhạt một tiếng, chợt cảm giác như trút được gánh nặng, anh rời thế giới này trước, cuối cùng vướng bận trong lòng cũng gỡ bỏ được.
Giơ tay đến bên cạnh bình thuốc, đổ ra mấy viên thuốc con nhộng, ngửa đầu nuốt vào một ngụm.
Ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, nghiêm túc cam kết, "Không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự chăm sóc mình tốt ."
Nói xong, Thần Dật đứng lên, có chút mệt mỏi đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Nếu như cậu còn coi tôi là biểu ca, thì đừng để người đến quấy rầy tôi."
◎◎◎
Mười giờ tối.
Hạ Hải Dụ nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, ép chính mình ngủ.
Sáng sớm ngày mai phải lên máy bay, hôm nay bất luận thế nào cũng phải ngủ sớm, nhưng không biết vì sao, làm thế nào cũng không ngủ được.
"Đáng ghét!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, lật mình, đem thân mình hoàn toàn núp ở trong chăn.
Ba phút sau.
"Ôi. . . . . . Thật bực mình. . . . . ." Sắp không thở nổi, vén chăn lên, miệng há to hô hấp.
Hạ Hải Dụ phiền não đồng thời cũng rất bất đắc dĩ, chuyện gì xảy ra, cô hình như rất bất an, chẳng lẽ là lo lắng mình sẽ say máy bay sao? !
Oh, cô thừa nhận, mùi vị say máy bay quả thật rất đáng sợ.
Chỉ là, hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy không đúng đi, ngủ mới là việc chính!
Gian phòng cách vách không có động tĩnh, nói vậy Đường Húc Nghiêu đã ngủ rồi, thật ghen tỵ!
Vẻ mặt có chút dữ tợn, Hạ Hải Dụ kéo cao chăn lần nữa muốn đi vào giấc ngủ.
Chợt, cửa truyền tiếng vang nhẹ.
"Hải Dụ. . . . . . Em đã ngủ chưa. . . . . ." Đường Húc Nghiêu ôm gối xuất hiện ở cửa.
Hạ Hải Dụ cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giang hai cánh tay nghênh đón anh, "Nhanh lên qua đây, theo em cùng ngủ! Em mất ngủ rồi!"
◎◎◎
Hôm sau.
Chuyến bay từ San Francisco đến Sydney đúng giờ cất cánh.
Thần Dật một thân một mình đứng ở bên cạnh lan can của du thuyền, ngửa đầu nhìn máy bay từ phía trên bầu trời xẹt qua, trên bầu trời xanh thẳm còn lại một đường mây thẳng.
Ánh mặt trời hơi chói mắt, anh giơ tay che kín khúc xạ, lấy điện thoại di động ra, nhìn xuống một lúc liền đánh một cuộc điện thoại, tút tút hai tiếng, đầu kia có người bắt máy.
"A lô, xin chào. . . . . . Xin hỏi ai vậy. . . . . ."
Thần Dật cười nhạt một tiếng, " Bạch Hạo Nhiên tiên sinh. . . . . . Tôi muốn nói cho ngài biết một chuyện. . . . . . Hải Dụ đi Úc, cô ấy ở bên đó có thể sẽ gặp phải một vài khó khăn. . . . . . Tôi là nói có thể. . . . . . Có thể mà thôi. . . . . ."
Anh biết, Bạch Hạo Nhiên sẽ đi, mặc dù xác định là cô thật ra sẽ không cần mình, nhưng anh ta cũng như anh, cũng muốn bảo vệ cô.
Nếu như yêu nhau, cùng dắt tay đến già; nếu như để mất thì phải giúp cô mạnh khỏe.
Tất cả chuyện xưa, đều có một kết cục, mà kết cục của câu chuyện này sẽ là mở đầu của câu chuyện khác.........