Hạ Hải Dụ yên lặng đi xuống cầu thang, đúng vậy, cô không muốn về nhà, mà muốn đi một mình, cách anh càng xa càng tốt.
Quay lưng lại, bước bước chân xuống bậc thang thứ nhất.
Giống như pha quay chậm trong phim, một bước kia, vô cùng nặng nề, giống như một bước ra đi, liền không cách nào vãn hồi lại được.
Nếu như, bọn họ chưa từng gặp nhau, có thể hay không được sống yên ổn một chút; nếu như, bọn họ cùng mất đi trí nhớ, chỗ trống để lại, lấy gì tới bổ khuyết đây?
Nếu như. . . . . .
Nếu như. . . . . .
Ánh mắt Đường Húc Nghiêu sáng quắc, chăm chú nhìn gò má của Hạ Hải Dụ, tựa như cố ý khiêu khích, khóe miệng mỏng nâng lên độ cong mê người, lại làm người ta có cảm giác như một cỗ âm lãnh.
"Hạ tiểu thư, đi thong thả!" Dứt lời, ngay cả mình cũng không hiểu, đã đến lúc này, anh vẫn còn cậy mạnh! Rõ ràng chính anh không muốn cô đi khỏi, nhưng vẫn cố ý kích thích cô!
Bước chân Hạ Hải Dụ có chút dừng lại, sau đó quật cường bước đi!
Đa tạ tuyệt tình của anh, để cho tôi cũng học được độc ác!
Nước mắt, im lặng lan tràn trong lòng như cỏ dại.
"Đường Húc Nghiêu, chúng ta vào đi thôi, em mệt quá rồi, nhanh lên. . . . . Ôi, phòng của anh thật sạnh sẽ a. . . . . A. . . . . . Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi. . . . . ." thanh âm của Triệu Chỉ Tịch dần nhỏ đi, bởi vì cô đã đi vào phòng của anh, càng tiến vào, càng cách xa.
Hạ Hải Dụ nắm tay thành quả đấm, chợt buông lỏng ra, giống như toàn bộ sức lực đã mất đi, thế giới của anh, có người khác rồi.
Cô khó chịu, cô ghen, cô ghen tỵ!
Nhưng mà, có ích lợi gì chứ?
Lòng bàn tay giống như nội tâm, đều trống rỗng, thật khó để che giấu tâm tình, nâng tay lên vịn vào cầu thang, tiếp xúc với kim loại lạnh như băng khiên cô càng thêm tỉnh táo, cũng càng thêm đau đớn.
Mới vừa rồi thái thức ăn, cô không cẩn thận làm tay bị thương.
Vết thương rất nhỏ, nhưng bây giờ đau đến tận xương tủy.
Ban đầu khờ dại cho rằng, chỉ cần chú tâm vào tình cảm này, là được, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra được, đây chẳng qua chỉ là ảo tưởng; lại chấp nhất cho rằng, chỉ cần bất chấp tất cả tiến lên phía trước, sẽ có đường dành ình đi, nhưng kết quả, chỉ là tan vỡ mà thôi.
Đường Húc Nghiêu nhìn người con gái đi thẳng xuống dưới, lưng sống thẳng tắp không quay đầu lại, trong tròng mắt đen hẹp dài, gió bão tích tụ đã đến cực hạn, sau đó chậm rãi tán lui.
Bởi vì cô, anh thực sự thay đổi, luôn cố gắng . . . . . . Nhưng vẫn đi tới tình trạng hiện tại.
Có lẽ từ ban đầu không nên đến gần cô ấy như vậy, cho đến bây giờ anh vẫn không có biện pháp thích ứng cùng với cô đột nhiên có khoảng cách. Có lẽ không đối xử tốt với cô như vậy, cho nên tới lúc bọn họ bất hòa anh cũng không biết phải làm gì mới tốt.
Rầm!
Hung hăng đóng cửa lại.
Đoạn tuyệt tất cả.
Hạ Hải Dụ bước chân nhanh hơn, tựa như chạy nạn lao xuống cầu thang, lại gặp phải Thiệu Hành đang muốn lên lầu.
"Hải Dụ!" Anh gọi cô, trong hai mắt một mảnh kinh ngạc.
Tại sao lại vậy, từ nét mặt của cô có thể thấy được, cô cùng Đường Húc Nghiêu chẳng những không làm lành, mà tình trạng còn nghiêm trọng hơn?
Hạ Hải Dụ thất hồn lạc phách, đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn thấy Thiệu Hành, ngây ngốc hỏi, "Anh đến tìm Tiểu Tiểu sao. . . . .cậu ấy có ở nhà đấy. . . . .anh cứ lên đi."
"Hải Dụ . . . . . em . . . . . làm sao vậy?" Thiệu Hành rất rối rắm hỏi cô, sắc mặt của cô trắng bệch như vậy! Vẻ mặt sao lại tiều tụy thế này!
Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái, ánh mắt trống rỗng, "Em rất khỏe."
Đúng, cô rất khỏe, chỉ là. . . . . . trong lòng khó chịu thôi!
"Hải Dụ . . . . . Đã trễ thế này em còn muốn đi đâu?"
Hạ Hải Dụ ngơ ngác, thật ra cô cũng không biết muốn đi chỗ nào, chỉ là muốn đi mà thôi.
"Hải dụ, anh lên gọi Tiểu Tiểu xuống lầu đi cùng em có được không?"
"Không cần, em muốn đi một mình." Gương mặt cứng ngắc cố gắng mỉm cười lễ phép, Hạ Hải Dụ xoay người rời đi.
Thiệu Hành thất bại, cầm điện thoại gọi cho Vân Tiểu Tiểu, thế nhưng lại không gọi được!
Không còn biện pháp nào khác, anh chỉ biết chạy nhanh lên lầu, nhất định phải thông báo cho Tiểu Tiểu, để cô ấy kéo Hạ Hải Dụ về nhà!
Dưới đèn đường, Hạ Hải Dụ đã đi được mấy chục thước, bóng dáng cô đơn của bị kéo dài trên mặt đất . . . . .
◎◎◎
"Oa, cơm đã nấu rồi! Thơm quá a!" Triệu Chỉ Tịch ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chạy nhanh tới phòng bếp, vén khăn che lên, từng món ngon hiện ra ngay trước mắt.
"Thật lợi hại! Chỉ nhìn thôi đã làm cho nước miếng dâng lên ừng ực rồi!"
Nếm thử một miếng, "Uhm ...ngon … ăn rất ngon!"
"Đường Húc Nghiêu, hàng xóm của anh thật giỏi a! Những món này ăn rất ngon! Anh mau tới nếm thử một chút đi!"
Triệu Chỉ Tịch đem Đường Húc Nghiêu tinh thần đang hoảng hốt kéo đến phòng bếp, vốn là mặt anh còn đang tức giận nhưng khi nhìn thấy những món ăn bày đầy trên bàn thì lập tức giật mình.
Ngực như bị người giáng một quyền, buồn bực, hơn nữa là đau đớn!
Đây là cô ấy làm!
Cô ấy đặc biệt làm ình!
Các món ăn đều món anh thích! Anh thích ăn nhất!
Cô tới nhà anh, là vì làm những thứ này!
Cô chủ động cầu hòa với anh!
Anh vừa nãy lại đối xử với cô như vậy . . . . .
Đầu chợt đau, trong đầu một mảnh hỗn độn, xoay người đến phòng tắm, định dùng nước lạnh rửa mặt, để có thể tỉnh táo trở lại.
Trước gương, lơ đãng thoáng nhìn qua, phát hiện trên cổ áo sơ mi của mình lại có vết son môi! Rất nhạt, nhưng thật sự tồn tại!
Đáng chết, đây là chuyện gì đang xảy ra?
Suy tư, rất nhanh liền đi ra ngoài, Triệu Chỉ Tịch! Là do Triệu Chỉ Tịch cọ lên!
Hồi tưởng lại lúc mới vừa vào cửa, ánh mắt bi thương rồi lạnh như băng của Hạ Hải Dụ . . . Đường Húc Nghiêu đã hiểu ra. . . . . . Lại bối rối. . . . . .
Bên cạnh bồn rửa tay, trong thùng rác nhỏ, cơ hồ trống không, nhưng nhìn kĩ lại thấy vỏ của băng keo cá nhân.
Cô ấy lại còn bị thương!
Trong nháy mắt, tự trách tràn ngập trong người Đường Húc Nghiêu, đáng chết! Anh hận không thể giết chết mình!
Xoay gót chân lại, chạy như bay ra cửa, giầy cũng không kịp đi xong, liền vội vàng đuổi theo.
Đúng lúc đó, tóc Vân Tiểu Tiểu còn đang ướt đẫm cũng đang chuẩn bị xuống lầu, mới vừa rồi cô đang tắm chợt bị tiếng gõ cửa của Thiệu Hành cắt đứt, hỏi anh thì mới biết Hải Dụ cư nhiên buổi tối một mình đi ra ngoài, hai người liền vội vàng muốn đuổi theo.
Ba người nhìn nhau, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn bất đồng.
Thiệu Hành dùng ánh mắt rất đồng tình lại rất bất đắc dĩ nhìn Đường Húc Nghiêu, mà Vân Tiểu Tiểu lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Thiệu Hành, lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn chằm chằm Đường Húc Nghiêu.
Cuối cùng, ba người không ai nói gì, như có một loại ăn ý cùng nhau lao xuống lầu.
Nhưng mà, khi bọn hắn xuống dưới lầu, đã không còn thấy bóng dáng của Hạ Hải Dụ.
"Hạ Hải Dụ!" Đường Húc Nghiêu tê tâm liệt phế gọi lớn, phá vỡ không gian yên tĩnh ban đêm.